Trên mặt Chu Phàm mang theo vẻ trầm ngâm,
- Ta không cảm thấy hắn có thể hoàn thành theo dõi đối với một quái quyệt, quái quyệt đó phụ thân ở trên người Điền Phong, nó chính là đang ở nơi nhân loại ở như Thiên Lương Thành. Nơi vô cùng nguy hiểm đối với nó như vậy, ta nghĩ nó không lúc nào là không ở trạng thái thần hồn nát thần tính.
- Quái quyệt có trí tuệ nhất định như vậy, muốn theo dõi nó, cho dù là người lớn am hiểu truy tung nhất cũng sẽ cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Nhưng Tiểu Gia cũng nói, hắn rất quen thuộc đối với ngõ phố, đồng thời thường xuyên chơi trốn tìm với đám bạn, cho nên mới có thể theo dõi Điền Phong, từ đó mà không bị phát hiện.
Lý Cửu Nguyệt có chút do dự nói.
- Theo dõi chỉ là một điểm trong đó.
Chu Phàm lắc đầu,
- Còn có khi hắn nhìn thấy bộ dạng của quái quyệt, lại không sợ tới nhũn chân, hoặc là hô lên thành tiếng, ta cảm thấy những cái này đều không phải một tiểu hài có thể làm được.
- Hơn nữa khi hắn kể lại cố sự với chúng ta, trên mặt lộ ra vẻ hãi, nhưng ta nhìn thấy hai mắt hắn rất trấn định, không có quá nhiều cảm xúc hoang mang...
Chu Phàm nói ra từng chỗ khả nghi, Lý Cửu Nguyệt nhìn Chu Phàm, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Chu huynh, những thứ này ngươi học được từ đâu? Chẳng lẽ Chu huynh trước kia còn từng làm bộ đầu chuyên môn tra án à?
Sau khi nghe xong Lý Cửu Nguyệt không nhịn được hỏi.
- Những cái này chỉ cần cẩn thận một chút là có thể làm được.
Chu Phàm nhìn về phía cửa thư thục, chậm rãi nói.
- Nhưng cho dù là như vậy, đây đều là hoài nghi của ngươi mà thôi, làm thế nào để có thể chứng thực Tiểu Gia chính là quái quyệt?
Lý Cửu Nguyệt nhíu mày nói.
Dẫu sao tất cả thủ đoạn như Trắc Quyệt Phù đều không có hiệu quả, bọn họ không thể bởi vì hoài nghi một tiểu hài tử mà giết hắn xé người ra kiểm tra một lần.
- Ta nghĩ hắn có thể sẽ tự chứng minh cho chúng ta.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói.
- Hả?
Lý Cửu Nguyệt lộ ra vẻ mặt mơ hồ.
Lý Cửu Nguyệt vẫn muốn hỏi nữa, nhưng đúng lúc này, thư thục tan học, hơn hai mươi học đồng từ trong thư thục đi ra.
- Mau tìm xem, đừng để hắn bỏ đi trước mặt chúng ta.
Chu Phàm vội vàng nói.
Lý Cửu Nguyệt vội vàng tìm hộ Chu Phàm.
Bọn họ rất nhanh liền nhìn thấy Tiểu Gia, Tiểu Gia đang nói chuyện với một đồng thục, vừa đi ra, trên mặt hắn mang theo nụ cười.
Tiểu Gia và đồng thục khi sắp đi vào ngõ nhỏ của đông phường thì tách ra.
Lý Cửu Nguyệt vừa muốn bước vào trong ngõ nhỏ, lại bị Chu Phàm ngăn cản,
- Đừng nào.
- Không vào thì hắn sẽ đi mất.
Lý Cửu Nguyệt có chút sốt ruột nói.
- Hôm nay hắn vừa kể cố sự theo dõi với chúng ta, ngươi cho rằng hắn lại một chút cảnh giác cũng không có à? Nói không chừng hắn đang ở cửa ngõ chờ chúng ta đó.
Chu Phàm bình tĩnh nói.
- Ài, vậy nên làm gì?
Lý Cửu Nguyệt có chút bất đắc dĩ, không vào thì Tiểu Gia có khả năng sẽ bỏ chạy, nếu vào thì lại có khả năng bị phát hiện.
- Chúng ta đi tới một ngõ nhỏ khác.
Chu Phàm dẫn đầu bước vào ngõ nhỏ cạnh ngõ mà Tiểu Gia vừa vào, chỉ cần không phải ngõ cụt thì đều thông nhau.
Hai mắt Lý Cửu Nguyệt sáng lên, vội vàng đi theo.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đều tận lực đi không phát ra tiếng động, Lão Huynh đi theo phía sau cảnh giác mặt sau cho bọn họ.
Tốc độ đi tới của bọn họ không chậm, rất nhanh đã tới một cửa nhánh của ngõ nhỏ, sau đó tựa vào một góc tường nhìn tới.
Đợi một hồi lâu, Tiểu Gia mới chậm rãi đi qua trong tầm mắt của bọn họ.
Trong mắt Lý Cửu Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì dựa theo cước trình mà tính toán, Tiểu Gia sớm đã đi qua nơi này rồi mới đúng, hiện tại mới tới đây, điều này chứng tỏ suy đoán vừa rồi của Chu Phàm là đúng.
Để tránh bị phát hiện, bọn họ một mực dọc theo ngõ nhỏ này mà đi, đi theo phía sau Tiểu Gia.
Nhưng ngõ nhỏ là vòng vèo, hai người Chu Phàm đi theo một lúc, Tiểu Gia bỗng nhiên không đi ngõ thẳng nữa, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
- Lại mất dấu rồi.
Lý Cửu Nguyệt nhíu mày.
Chu Phàm vội vàng lấy ra một tấm bản đồ, nghiêm túc xem.
- Ngươi buổi chiều ở Nghi Loan Ti Phủ sai người tìm bản đồ của Thiên Lương Thành tới cho ngươi, là đã sớm tính trước rồi à?
Lý Cửu Nguyệt hơi sửng sốt hỏi.
Lúc buổi chiều, khi Chu Phàm nhờ người giúp hắn mang tới bản đồ, Lý Cửu Nguyệt còn tưởng rằng hắn chỉ là muốn tìm hiểu một chút bố cục của Thiên Lương Thành, không ngờ là làm chuẩn bị cho chuyện này.
Chu Phàm chỉ khẽ gật đầu, từ sau khi tiến vào ngõ nhỏ, hắn một mực thông qua số bước chân để tính toán vị trí của mình, hắn rất nhanh liền ở trên bản đồ tìm ra vị trí đại khái của bọn họ, sau đó hắn lại nhìn nhìn vị trí nào đó của đông phường, trên mặt hắn lộ ra nụ cười:
- Hắn quả nhiên vẫn phải đi qua.
- Ta biết hắn ở đâu, đi theo ta.