Trong lòng Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm đều cả kinh, cái này có chút khác với những gì mà bọn họ thương lượng, bọn họ vốn đang cho rằng Tiểu Gia sẽ một mực chống chế không chịu thừa nhận, kết quả hiện tại lại có xu thế thừa nhận.
- Ngươi là quái quyệt.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, tay hắn đã đặt lên chuôi đao.
Trước khi chưa biết thực lực của quái quyệt, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, vốn chỉ muốn lừa hắn một chút, nhưng quái quyệt này dám trực tiếp thừa nhận, vậy chuyện có chút khác thường.
- Không ngờ vẫn để các ngươi phát hiện.
Tiểu Gia có chút tiếc nuối thở dài,
- Đều do những quái quyệt ngu xuẩn đó, phụ thân trên người đồng thục của ta.
- Ngươi là sợ hắn liên lụy ngươi, mới đi cử báo hắn?
Chu Phàm đánh mắt cho Lý Cửu Nguyệt.
- Đúng vậy, bằng không các ngươi nghĩ thế nào? Ta thân là quái quyệt lại tâm hướng về nhân loại các ngươi à?
Trên mặt Tiểu Gia lộ ra nụ cười.
Ngay khi trên mặt Tiểu Gia lộ ra nụ cười, đao của Chu Phàm đã ra khỏi vỏ bổ tới.
Đao của hắn sớm đã được dán lên hai đạo Tiểu Diễm Phù, thân đao đỏ rực trong chớp mắt đã tới trước người Tiểu Gia.
Chỉ là thân thể của Tiểu Gia đột nhiên vặn vẹo co thành một đoàn hư ảo, đao hạ xuống chém vào không khí.
Tiểu Gia biến mất rồi.
Mắt Chu Phàm thắt lại, cổ tay của hắn run lên, bổ ngang trước người, vẽ ra một đao quang hình cung.
Chu Phàm làm như vậy là để đề phòng Tiểu Gia vừa biến mất công kích tới, chỉ là đao không chém trúng bất kỳ thứ gì.
- Là Huyễn Chủng trong nhân mị.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt nghiêm lại, hoàng kim trường kiếm trong tay hắn cũng đã ra khỏi vỏ, không ngờ ở Thiên Lương Thành còn tồn tại Nhân Mị Huyễn Chủng.
Nhân Mị Huyễn Chủng có năng lực vặn vẹo thân thể trốn trong không khí.
- Ở bên trên.
Chu Phàm nhìn quét mọi nơi, cuối cùng phát hiện Tiểu Gia đứng ở nóc nhà.
Tiểu Gia nhìn hai người Chu Phàm cười nói:
- Đừng khinh thường ta, nếu là ba vị Tứ An Sử đó thì ta có lẽ sẽ kiêng kị, về phần các ngươi, muốn bắt ta hoặc giết ta đều không thể.
Nói xong, thân ảnh của tiểu hài chậm rãi tiêu tán dưới ánh mặt trời mờ nhạt, chỉ lưu lại một trận tiếng cười.
- Nhân Mị Huyễn Chủng, thực lực của bọn họ có thể không mạnh, nhưng có năng lực biến ảo vào trong không khí, nhìn Huyễn Chủng này, thực lực của nó có thể không cao, có điều nó dựa vào năng lực biến ảo trời sinh, chúng ta quả thật khó giết được nó, trừ khi có thể đạt tới Tốc Độ Đoạn, mới có thể đuổi kịp năng lực biến ảo di động của nó.
Lý Cửu Nguyệt thở dài nói.
Chu Phàm cất đao vào vỏ, hắn hơi nhướng mày nói:
- Chỉ có thể báo cáo với Nghi Loan Ti, để Nghi Loan Ti nghĩ cách giải quyết.
Nói là nói như vậy, có điều Chu Phàm đã không ôm hi vọng, Nhân Mị Huyễn Chủng đó sau khi thân phận bại lộ không phải trốn ra khỏi Thiên Lương Thành thì chính là sẽ đổi thân phận mới ẩn núp đi.
Quái quyệt như vậy quả thật rất khó giải quyết.
Cho đến cuối cùng khi một tia ánh sáng biến mất trong đêm đen, tiểu hài mới từ trên nóc nhà nhảy xuống, hạ xuống trước một căn nhà ở đông phường, con ngươi của hắn tỏa ra bạch quang nhìn chung quanh một chút, mới đẩy cửa đi vào.
- Vì sao ngươi lại tới đây vào lúc này? Không phải ngươi nên trở lại trong nhà ký chủ à?
Trong bóng tối truyền đến thanh âm của nữ tử.
- Thân phận của ta bại lộ rồi, không thể về nhà ký chủ nữa.
Tiểu hài thở dài,
- Vốn cho rằng thuận lợi giải quyết quái quyệt không giảng quy củ đó, thì có thể bình yên ẩn náu, uống máu người ăn thịt người, kết quả bị một đôi Lực Sĩ mới bóc trần.
- Hì hì, ngươi đúng là rất xui xẻo, chỉ có thể nghĩ cách đổi thân phận thôi, chỗ ta cũng không dám thu lưu ngươi quá lâu, những Lực Sĩ Thám Quyệt Viên đó cả ngày giống như chó chạy tán loạn, ngươi sẽ liên lụy cả ta vào, nếu ngươi không tìm thấy ký chủ thích hợp, chỉ có thể trở lại mật đạo trốn tránh.
Nữ tử mỉm cười một tiếng nói.
- Ta hiểu rồi.
Thanh âm của tiểu hài có chút trầm trọng,
- Chỉ là vì sao trong thành gần đây lại xuất hiện nhiều quái quyệt loạn thất bát tao như vậy, mật đạo bị nắm giữ trong tay Trí Quyệt chúng ta, những quái quyệt trí lực quá thấp và nhân cách không hợp này là từ đâu tới vậy?
- Nếu không vì những thứ quỷ xứ loạn thất bát tao này, sao ta lại bị nhìn thấu?
Tiểu hài có chút oán hận nói.
- Ai biết được? Những quái quyệt ngốc nghếch đó quá đáng ghét, không giống chúng ta dựa theo quy củ cẩn thận kiếm ăn, luôn tùy ý phá hoại quy củ, cũng không thể trao đổi với chúng, không cẩn thận sẽ bị liên lụy vào...
Nữ tử thở dài buồn bã.
- Đúng rồi, nghe nói Vô Nhãn bị Yến Quy Lai giết rồi.
Nữ tử bỗng nhiên đổi đề tài nói.
- Gì cơ? Chuyện xảy ra khi nào?
Thanh âm kinh ngạc của tiểu hài từ trong bóng tối vang lên.
Hai quái quyệt thì thầm to nhỏ trao đổi.
Sau khi Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt chạy về Nghi Loan Ti Phủ báo lên chuyện này, mới xem như thực sự tan trực.