Hồ lô này lai lịch bất phàm, có thể trên trình độ nhất định cảm ứng được sự tồn tại của quái quyệt, hơn nữa độ chính xác còn cao hơn cả Vệ Cổ, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
- Chịu rồi, chỉ có thể để các bộ khoái tới đây hỗ trợ, khống chế cửa hàng quần áo cũ, cẩn thận tìm kiếm một phen.
Võ Thành Tài lắc đầu nói.
Rất nhanh các bộ khoái liền tới, bao vây cửa hàng quần áo cũ.
Nhìn thấy bộ khoái bao vây cửa hàng quần áo cũ, người ở phụ cận lập tức tránh xa, nửa bắc nhai đều bị dọn trống.
Mấy khách nhân vẫn ở trong cửa hàng muốn rời khỏi thì bị đưa sang bên thẩm vấn.
Ba người Chu Phàm nhìn về phía chưởng quỹ và hai tiểu nhị của cửa hàng quần áo cũ, Mục Kiến Nguyên còn dẫn theo người phòng thủ cửa sau.
Chưởng quỹ dẫn theo tiểu nhị muốn đi ra, lại bị các bộ khoái rút binh khí quát lại, không cho phép bọn họ bước ra khỏi cửa hàng một bước.
- Các ngươi muốn làm gì? Lão gia nhà ta là Thạch Đông Thạch lão gia của tây phường.
Chưởng quỹ có chút lúng túng hô.
- Cho dù là lão gia nhà ngươi tới cũng vô dụng, Nghi Loan Ti làm việc.
Võ Thành Tài lấy ra thân phận.
Sắc mặt chưởng quỹ biến thành trắng bệch, Nghi Loan Ti thì hắn đương nhiên biết, lão gia nhà hắn có tiền tới mấy, vậy cũng chỉ là một thương nhân, nhìn thấy Nghi Loan Ti chỉ sợ cũng phải tránh xa.
- Vị đại nhân này...
Trên mặt Chưởng quỹ lộ ra nụ cười giống như sắp khóc.
- Đừng nhiều lời, ta hỏi các ngươi mới trả lời, hiện tại thông qua kiểm tra đã rồi tính.
Võ Thành Tài sầm mặt quát.
Các bộ khoái phân ra mấy người, dựa theo tiêu chuẩn Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti chế định, làm kiểm tra cho ba người của cửa hàng quần áo cũ, thủ đoạn kiểm tra có thể dùng đều dùng cho ba người bọn họ.
Cuối cùng lại phát hiện bọn họ không có bất kỳ chỗ khả nghi nào.
Bọn Chu Phàm vốn đang hoài nghi ba người chưởng quỹ có thể bị quái quyệt khống chế, điều này cũng nằm ngoài dự kiến của bọn họ.
Cát bộ đầu bảo bộ khoái đưa ba người chưởng quỹ sang một bên thẩm vấn kỹ càng.
Ba người Chu Phàm thì dẫn theo mấy bộ khoái xông vào trong cửa hàng quần áo cũ.
Trong quầy hàng chất đầy quần áo cũ.
Võ Thành Tài lấy ra sáu đạo Cấm Tà Phù, bảo sáu bộ khoái mỗi người dán lên một đạo, hắn hạ lệnh nói:
- Tìm cho ta, nếu phát hiện có y phục hoặc là thứ gì có thể khiến phù lục bốc cháy, đều cầm tới cho chúng ta.
Môi giới nguyền rủa truyền tới rất có khả năng là những quần áo cũ này.
Các bộ khoái đều dạ một tiếng, sau đó bắt đầu điều tra.
Trong cửa hàng quần áo cũ lộ ra có chút tăm tối, Chu Phàm quan sát chung quanh, hi vọng có thể tìm được một chút manh mối.
Lý Cửu Nguyệt nhìn mấy cái, hắn cảm thấy có chút buồn chán ngáp dài, loại tra án tìm quái quyệt này hắn một chút bản lĩnh cũng không học được, hoàn toàn là ký thác trên người bọn Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn Lý Cửu Nguyệt một cái, cũng biết không thể dựa vào hắn, tiếp tục nghiêm túc quan sát.
Rất nhanh sáu gã bộ khoái tìm được từng kiện quần áo cũ có thể khiến Cấm Tà Phù trên người bọn họ chậm chạp bốc cháy.
Bọn họ đặt những quần áo cũ này ở vị trí Võ Thành Tài chế định.
Ba gã Lực Sĩ bọn Chu Phàm nhìn những quần áo cũ này, quần áo cũ có của nam có của nữ, hiển nhiên chính là môi giới Huyết Tuyến Chú truyền tới.
Sau khi kiểm tra một lượt, phát hiện tổng cộng có mười hai bộ quần áo cũ như vậy.
Nguyền rủa cũng không phải có thể hạ vô hạn, quái quyệt có thể hạ nguyền rủa trên hơn ba mươi kiện quần áo cũ, đã có thể nói là cường đại rồi.
Môi giới đã tìm được, vậy quái quyệt ở đâu?
- Dẫn chưởng quỹ và tiểu nhị của cửa hàng vào, hỏi quần áo cũ này là bọn họ lấy từ đâu?
Võ Thành Tài lạnh lùng hạ lệnh.
Chưởng quỹ và tiểu nhị tiến vào nhìn mười hai kiện quần áo cũ trên mặt đất, chưởng quỹ vội vàng mở miệng nói:
- Chúng ta đối với mỗi kiện y phục đều có đánh dấu, đồng thời cũng ghi chi tiết vào sổ sách, chỉ cần tra sổ sách một chút là biết ngay.
Chưởng quỹ rất nhanh đã thông qua sổ sách tìm được nguồn của những quần áo cũ này, mua bán quần áo cũ không phải không có dấu vết, đại đa số quần áo cũ đều là xiêm y đào thải từ hộ gia đình tây phường, sau đó bán cho những quỷ nghèo của đông phường.
Nếu có quần áo cũ lai lịch không rõ, cửa hàng quần áo cũ sẽ không dám thu mua, sợ là hàng bẩn kẻ cắp trộm ra, đến lúc đó có khả năng sẽ rước lấy phiền phức rất lớn.
Chưởng quỹ và hai tiểu nhị dưới sự nhắc nhở của bọn Chu Phàm, không dám tiếp xúc với quần áo cũ, chỉ cẩn thận dùng mắt để kiểm tra dấu hiệu, nhất nhất đối chiếu nguồn gốc.
Kỳ thật dựa theo cách nghĩ của Chu Phàm cho thấy, cho dù thỉnh thoảng tiếp xúc một chút, cũng sẽ không sao, hắn suy đoán những quần áo cũ này chỉ có mặc lên trên người, hoặc là thời gian dài dùng tay chạm vào, mới có khả năng nhiễm nguyền rủa.