Nhưng một tia lý trí còn sót lại của nàng lại ngăn cản nàng làm như vậy, nếu thổi tắt đèn lồng, nàng rất có thể sẽ triệt để lạc mình trong bóng tối.
Nàng vừa chạy vừa hối hận, vừa rồi nàng nên chạy tới Thiên Lương Nhai ở bên phải mới đúng, nơi đó có Nghi Loan Ti Phủ và Thiên Lương Lý Nha, quái quyệt cũng không dám đến Thiên Lương Nhai.
Nàng chạy hổn hển, cho đến khi không chạy được nữa, mới không thể không dừng chân.
- Khụ khụ...
Nàng Chạy quá nhanh không nhịn được mà ho khan.
Nàng ho hai tiếng, lại vội vàng cố nhịn không ho nữa, nghe động tĩnh ở phía sau.
Thử Khuyển dường như chưa đuổi tới, phía sau không còn tiếng chạy sàn sạt.
Lại hoặc là căn bản không có Thử Khuyển, chỉ là nàng quá sợ mà tưởng tưởng ra.
Sợ bóng sợ gió một hồi, nàng thở hổn hển, trong lòng cũng thả lỏng không ít, sắp về nhà rồi.
- Loại chuyện mất mặt này, ngày mai thôi đừng nói với bọn họ, để tránh bọn họ lại chê cười mình.
Nàng cầm đèn lồng vừa nghĩ như vậy vừa đi được mấy bước.
Một bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, đặt lên trên vai trái của nàng.
Bàn tay đặt lên vai nàng giống như một khối băng, khiến vai trái của nàng lạnh tới tê dại.
Trên mặt Ngụy Chân Chân lộ ra vẻ hoảng sợ, hai mắt nàng trợn lên nhìn thẳng về phía trước, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân đừng quay đầu.
Nàng nhấc chân muốn bước về phía trước, thoát khỏi quái quyệt rất có thể là Tùy Quyệt ở phía sau.
Nhưng thân thể nàng cứng lại, chân nàng chậm chạp không thể bước ra nổi một bước.
Trong đêm đen Thiên Lương Đại Đạo tĩnh lặng không tiếng động, thời gian giống như bị ngưng kết.
Nếu không có bàn tay tóm trên vai vẫn đang không ngừng phát ra lãnh ý, nàng sẽ cho rằng tất cả đều là giả.
Nàng không thể tiến về phía trước, giằng co một lúc, giống như ma xui quỷ khiến thế nào bắt đầu chuyển động cổ, nàng quay đầu lại nhìn.
Chủ nhân của bàn tay đó mặc áo dài trắng muốt rộng thùng thình, có một khuôn mặt trơn nhẵn không có ngũ quan mày tai mắt mũi miệng.
- Sau đó... Ta ngất đi. . . Đợi cho khi tỉnh lại thì xuất hiện ở nha môn.
Ngụy Chân Chân đứt quãng kể xong chuyện này, nàng vừa nhớ lại vừa thở phì phò.
- Là người của đội tuần tra vào lúc sắp hừng đông phát hiện nàng nằm ở một góc trong thành, mới đưa nàng về.
Lưu bộ đầu giải thích,
- Vừa tỉnh lại không lâu, cho nên ta gọi các ngươi đến xem.
Chuyện này phát sinh vào buổi tối, nên là Lực Sĩ trực đêm phụ trách mới đúng, nhưng Ngụy Chân Chân là tỉnh lại vào ban ngày, tạm thời giao tới trên tay Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt.
- Ngụy Chân Chân cô nương, ta có thể nhìn mặt của ngươi không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
Trên mặt Ngụy Chân Chân che lụa trắng, mắt nàng co rút lại, cúi đầu.
Đợi một lúc, nàng mới trầm mặc lặng lẽ vươn tay ra cởi từng lớp lụa trắng trên mặt.
Lụa trắng được cởi ra, mặt nàng bắt đầu từ trán cho tới cằm bị cắt đi, toàn là huyết nhục hồng nhạt, ngay cả mũi cũng bị cắt đi, giống như bị thực thi hình phạt cắt mũi, hiện tại nàng là dựa vào miệng của mình để hô hấp.
Vừa rồi khi kể, nàng há miệng hô hấp, không chỉ là vì sợ, mà là nàng cần dùng miệng để hô hấp.
Rất thần kỳ là trên mặt Ngụy Chân Chân không chảy máu, trên vải cũng không nhiễm vết máu.
Lý Cửu Nguyệt có chút không đành lòng di dời tầm mắt.
Ngụy Chân Chân khóc hu hu, nàng đã trở thành một quái vật.
Lý Cửu Nguyệt vội vàng nhẹ giọng an ủi nàng, đồng thời giúp nàng dùng lụa trắng quấn mặt lại.
- Thương tích của nàng...
Trầm mặc một lúc, Chu Phàm nhìn về phía Lưu bộ đầu.
- Đây cũng là chỗ chúng ta không hiểu, khi mang nàng về, trên mặt nàng không có máu, giống như là da mặt bị lột xuống, lại dường như không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nàng.
Lưu bộ đầu lắc đầu,
- Chu lực sĩ, ngươi có thể nhìn ra được là quái quyệt nào làm không?
- Quái quyệt thích lột da mặt có mấy loại, nhưng nhìn thì lại không giống.
Chu Phàm nhíu mày,
- Nàng nhìn thấy là quái quyệt hình người không có mặt... Lý huynh, ngươi thấy sao?
Lý Cửu Nguyệt đang trấn an Ngụy Chân Chân, hắn cũng khẽ lắc đầu,
- Ta cũng không có ấn tượng gì, chúng ta có thể trở về điều tra một chút hoặc là hỏi các Phù Sư trong phủ.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt rất nhanh liền rời khỏi Thiên Lương Lý Nha, bọn họ tới thỉnh giáo Vệ phù sư cũng coi như là quen thuộc.
Vệ phù sư nghe hai người bọn họ miêu tả xong, sắc mặt rất nhanh trở nên nghiêm túc,
- Hình như trong ti phủ của Lạc Thủy Hương có ghi chép về nhân mị Vô Diện, nó được đánh dấu là quái quyệt cấp Huyết Oán, nghe nói thực lực của nó rất tiếp cận cấp Bạch Lệ.
Quái quyệt càng hướng lên trên, mỗi một cấp đều có khác biệt giống như lạch trời, Huyết Oán Quái Quyệt được gọi là rất tiếp cận cấp Bạch Lệ, khiến hai người Chu Phàm hơi biến sắc.
Hắc Oán thì bọn họ còn có thể đối phó, nhưng nếu là Huyết Oán thì có chút miễn cưỡng.
- Có điều lại có chút không đúng.