Nhưng có đôi khi có ngoại lệ, dẫu sao không thể tất cả mọi người đều có thể đồng thời hoàn thành công tác trên tay mình, cho nên các nàng có đôi khi không chờ được chỉ có thể tách ra về.
Lúc ban đầu mới làm vậy thì vẫn rất lo lắng, về sau lâu dần rồi, bọn họ thấy cũng không sao, nên không quá để ý.
Ngay đêm qua, Ngụy Chân Chân lúc ban ngày nhất thời vô ý, quên giặt chăn đệm quần áo mà nàng phụ trách.
Cho đến gần lúc chạng vạng, nàng mới nhớ ra việc này.
Những chăn đệm quần áo này đều là nhà Lương lão gia thay ra, nếu hôm nay không giặt, chăn đệm quần áo không phơi khô đúng lúc, nàng sẽ bị phạt nửa tháng tiền lương.
Ngụy Chân Chân chỉ có thể để đám nha hoàn khác đi trước, một mình nàng thì ở lại giặt chăn đệm quần áo.
Chờ nàng giặt chăn đệm quần áo đồng thời phơi lên giá trúc xong thì đã là đêm hôm khuya khoắt.
Nàng rất ít về nhà vào giờ này, nhưng cũng không thể đứng một đêm hoặc ngủ trên sàn nhà ở Lương phủ, ngày mai khẳng định sẽ không có tinh thần để làm việc.
Nàng cầm đèn lồng giấy mỡ bò, cáo biệt lão nhân gác cổng, rời khỏi Lương phủ.
Trước mỗi trạch viện ở Tây phường đều treo đèn lồng đỏ, nhưng xung quanh vẫn tối vươn tay không thấy năm ngón.
Đếm vắng thỉnh thoảng mới có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
Nàng để đề phòng vạn nhất, đã dán Tiểu Đăng Phù của mình lên trên đèn lồng, đi trong ngõ phố tây phường.
Không dễ dàng gì ra khỏi được tây phường, Thiên Lương Đại Đạo vắng tanh, không nhìn thấy bất kỳ đèn đuốcgì.
Phóng mắt nhìn đều đen xì, giống như cự thú hắc ám cắn nuốt người khác.
Nàng lập tức sinh ra một loại xung động muốn về Lương phủ.
Chỉ là nàng dừng chân nghĩ nghĩ một chút, vẫn cố lấy hết dũng khí tiến về phía trước.
Nàng vừa đi vừa ép bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ,tự mình dọa mình.
Thiên Lương Thành có đội tuần tra của Nghi Loan Ti, rất an toàn.
Nhưng tư duy của nàng vẫn không nhịn được mà phát tán ra, nghĩ tới các loại quái quyệt có khả năng tiềm tàng trong đêm đen.
Có một loại quái quyệt tên là Tùy Quyệt, nó thường xuyên hiện ra trong đêm đen, đi sau lưng người ta.
Lão nhân Trong thành luôn nói, nếu đi đường đêm, có gì vỗ vai, vậy chớ quay đầu lại nhìn, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Bởi vì đó là Tùy Quyệt đang vỗ vai, một khi quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Tùy Quyệt, vậy khẳng định là không thể sống sót.
Nàng vừa nghĩ đến đây, bắt đầu cảm thấy hai vai mình hơi run lên, giống như tùy thời sẽ có Tùy Quyệt vỗ vai nàng vậy.
Nếu thực sự có Tùy Quyệt vỗ vai, nàng tự dặn mình không được quay đầu nhìn, nhưng nàng lại nghĩ mình nói không chừng sẽ không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một cái.
Tùy Quyệt đó nghe nói chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng của nó mà vẫn có thể sống sót.
Nàng không dám nghĩ tới Tùy Quyệt nữa, nhìn ngọn lửa trong đèn lồng, sự sợ hãi trong lòng mới hơi giảm đi một chút.
Gió mát chậm rãi thổi tới, khiến trong lòng nàng lại cảm thấy một trận rét lạnh.
Trừ Tùy Quyệtra, còn có một loại quái quyệt đêm tối đáng sợ hơn, mọi người gọi nó là Thử Khuyển.
Nghe nói Thử Khuyển có thể dễ dàng ngửi được sự sợ hãi của con người, con người ở trong đêm đen càng sợ, Thử Khuyển lại càng dễ thông qua mũi ngửi được vị trí của con người trong đêm đen.
Một khi bị Thử Khuyển tìm được, nó sẽ sủa to kéo người ta vào trong chỗ tối mà ăn thịt.
Sắc mặt Ngụy Chân Chân hơi trắng bệch trong đêm đen, chân của nàng đang run.
Lúc nhỏ chân nàng từng bị chó cỏ cắn, bắp chân bị xé xuống một miếng thịt, đau đến khiến nàng thiếu chút nữa thì cho rằng mình chếtrồi.
Vừa nghĩ tới sẽ bị Thử Khuyển đó kéo vào chỗ tối, khi đó nàng sẽ gào khóc tha mạng thê lương, nhưng Thử Khuyển sẽ không bởi vì nàng gào khóc mà buông tha cho nàng, nó sẽ dùng răng sắc bén cắn xuống từng miếng thịt trên người nàng, nói không chừng để tránh mình giãy dụa đào thoát còn có thể cắn đứt yết hầu của mình trước.
Ngụy Chân Chân cảm thấy ở cổ mình tỏa ra một cỗ hàn khí, hàn khí này khiến nàng rùng mình, nàng bắt bản thân đừng nghĩ tới Thử Khuyển nữa.
Càng sợ, Thử Khuyển sẽ càng tìm được nàng.
Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân, nơi này chính là Thiên Lương Thành có phù tường bảo hộ, cho dù là quái quyệt hắc ám cũng không vào được.
Bất kể là quái quyệt đêm tối nào như Tùy Quyệt hay là Thử Khuyển đều không vào được.
Bước chân của nàng lại đẩy nhanh hơn rất nhiều, đi đến bắc nhai giao giới giữa hai phường, nhìn bắc nhai không có một tia đèn đuốc, nàng vội vàng đi tới.
Nhưng lúc này, nàng nghe thấy tiếng chó sủa, là từ trong bắc nhai truyền đến.
Trong bóng tối còn truyền đến xào xạc bốn chân chạy.
Là Thử Khuyển. . . Là Thử Khuyển. . .
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân run lên, rét lạnh từ đầu lan xuống đến bàn chân, nàng xách đèn lồng điên cuồng chạy.
- Đừng đuổi theo ta, đừng đuổi theo ta...
Trong lòng nàng chỉ có suy nghĩ như vậy, nàng thậm chí muốn thổi tắt lửa trong đèn lồng để không còn Thử Khuyển phía sau.