- Chu huynh đúng là thuộc hạ tốt, có điều Yến đại nhân...
Lý Cửu Nguyệt lại nói như vậy.
- Yến đại nhân thực lực cao siêu, nhân mị Vô Diện cũng không phải đối thủ của hắn, ta lo lắng cho hắn làm gì? Ta là lo lắng cho bản thân ta.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Lời này của Chu huynh phải giải thích thế nào?
Lý Cửu Nguyệt ặc một tiếng nói.
- Đầu của Vô Nhãn là bị ta chặt bỏ.
Chu Phàm có chút đau đầu nói, Vô Diện trở về trả thù, vạn nhất biết là hắn chặt đầu Vô Nhãn, khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ai còn có thể đoán được quái quyệt này cũng có đoàn thân hữu?
Có điều cho dù lúc ấy đoán được, Chu Phàm nghĩ mình cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lý Cửu Nguyệt nghe xong chân tướng sự việc, mặt hắn lộ vẻ quái dị, không nhịn được khẽ cười nói:
- Chu huynh bổ đao giỏi ghê.
- Lúc ấy ta là sợ nó chưa chết hẳn mà?
Chu Phàm có chút căm tức giải thích.
- Ta đoán nhé, Vô Diện đó và Vô Nhãn nói không chừng là một đôi phu thê, ngươi làm thịt tướng công của nó, nếu nó biết khẳng định sẽ không tha cho ngươi.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
- Ai quan tâm bọn chúng là quan hệ gì, ta chỉ hi vọng có thể mau chóng tìm ra nó, bằng không thì phiền rồi.
Chu Phàm thở dài nói.
- Tự ngươi cẩn thận một chút, đừng thật sự để Vô Diện tìm tới cửa, có cần ta tìm mấy đạo phù lục hộ thân cho ngươi không?
Mặt Lý Cửu Nguyệt lộ vẻ quan tâm, nói.
- Không cần, phù lục đã đủ rồi, nếu nó thực sự dám đến. . .
Chu Phàm hừ lạnh một tiếng, câu kế tiếp lại không nói ra.
Nháy mắt trời đã tối, tối nay người của Nghi Loan Ti Phủ và Thiên Lương Lý Nha đều phải trực.
Nếu trong Thiên Lương Thành hơn mười vạn người thật sự một đêm để Vô Diện giết một ngàn người, vậy tất cả mọi người của một ti một nha đều sẽ phải gặp tai ương.
Những người trực ngày như Chu Phàm thì được phép nghỉ ngơi nửa canh giờ, xử lý một số chuyện riêng.
Lý Cửu Nguyệt ở lại Nghi Loan Ti Phủ không trở về, mà Chu Phàm thì không dẫn theo Lão Huynh, chỉ một mình ra khỏi Nghi Loan Ti Phủ tới chỗ ở tại tây phường.
Chu Phàm quả thật có chút lo lắng, cho dù Nhân Mị Vô Nhãn là bị Yến Quy Lai đánh cho trọng thương, nhưng một đao cuối cùng vẫn là hắn chém, cho nên hắn không thể không chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn trở về là để lấy cự đao.
Có cự đao và Lợi Kim Phù, cho dù Vô Nhãn thật sự tìm được hắn, hắn cũng có một phần bảo đảm tốt hơn.
Thời khắc Chu Phàm bước vào viện lạc, sắc mặt của hắn khẽ biến.
Trong viện lạc có bông tuyết màu đỏ bay xuống.
Đây chính là mùa hè, không thể có tuyết rơi, hơn nữa cho dù là mùa đông tuyết rơi, cũng sẽ không thể là màu máu!
Chu Phàm vội vàng lui về phía cửa.
Chỉ là cửa viện biến mất.
Toàn bộ viện lạc biến thành một mảng thế giới trắng xoá.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, hắn đã lâm vào một thế giới quái dị, có một số quái quyệt có thể thi triển ra Quyệt Vực tương tự như kết giới.
Chu Phàm cấp tốc lấy ra một tấm Cấm Tà Phù, dán lên trên cánh tay trái của mình, sau đó rút Tinh Sương Đao ra, một đao bổ vào vị trí cửa viện ban đầu.
Một tiếng rắc vang lên, Tinh Sương Đao bị bắn ngược về.
Chu Phàm không kịp dán lên phù lục để thử, hắn tìm một bông tuyết màu đỏ chưa rơi xuống vị trí bên rìa.
Bông tuyết màu đỏ này đúng là quá quỷ dị, hắn không dám để bông tuyết đụng vào thân thể của mình.
Trong không gian trắng xoá, cửa vườn cửa phòng đều triệt để biến mất.
Chu Phàm nhìn quét mọi nơi, cảnh giác tất cả trong không gian, đối với hắn mà nói, tình huống rất nghiêm trọng.
Một thân ảnh màu trắng như ẩn như hiện cách Chu Phàm một trượng, nó có một khuôn mặt không có ngũ quan.
Là Vô Diện!
Trong lòng Chu Phàm hơi trầm xuống, tốc độ xuất hiện của Vô Diện nhanh hơn hắn nghĩ.
- Ngươi là ai? Vì sao là ngươi? Không phải Yến Quy Lai, là ngươi giết Vô Nhãn.
Thanh âm kinh ngạc của Vô Diện vang vọng trong không gian.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra ba đạo phù lục khắc phù văn màu trắng, hắn lắc đầu nói:
- Không phải, ngươi tìm lầm người rồi.
Vô Diện từ trong tay áo trắng rộng thùng thình vươn bàn tay không có màu máu ra, trong tay nó cầm một huyết tuyến ngưng kết, huyết tuyến hóa thành mũi tên chỉ về phía Chu Phàm.
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, tay hắn dán ba đạo phù lục lên Tinh Sương Đao.
- Không thể sai được, chính là ngươi.
Thanh âm của Vô Diện mang theo vẻ oán độc,
- Vốn ta và Vô Nhãn bất kể ai cắn nuốt ai, đều có thể tiến thêm một bậc, nhưng đều bị ngươi hủy hết, ta muốn ngươi nhận hết tất cả thống khổ trên thế gian.
Chu Phàm không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn Vô Diện.
Bông tuyết màu máu bay xuống trong không gian bỗng nhiên đổi phương hướng, toàn bộ đều ùa về phía Chu Phàm.
Chu Phàm vội vàng tránh né, có một mảng bông tuyết mắt thấy sắp hạ xuống vai phải của hắn.
Dây nhỏ màu đen bay ra, bao phủ lấy vai hắn.