Bông tuyết rơi xuống trên giáp trụ xanh đen, dần dần tan chảy.
Xoẹt một tiếng, Cấm Tà Phù bắt đầu chậm rãi bốc cháy.
Đồng tử Chu Phàm co rút lại, bông tuyết này là một loại nguyền rủa.
- Đây là Chú Nhân Tuyết, chỉ cần lây dính sẽ khiến ngươi đứt ruột nát bụng chậm rãi mà chết.
Vô Diện đứng bất động phát ra tiếng cười quái dị, nó nói với Chu Phàm, chính là muốn Chu Phàm cảm nhận được nhiều sợ hãi hơn trước khi chết.
Trên người Chu Phàm có Cấm Tà Phù, có thể chống đỡ nguyền rủa, nhưng thể có bao nhiêu đạo phù lục như vậy để tiêu hao?
Ở trong mắt Vô Diện, từ khoảnh khắc Chu Phàm bước vào Quyệt Vực mà nó tỉ mỉ bố trí, kết quả đã được định trước rồi, Chu Phàm thậm chí không thể khởi xướng một chút phản kích đối với nó.
Chờ giết võ giả trẻ tuổi này rồi, lại nghĩ cách bức tử Yến Quy Lai, trong lòng Vô Diện thầm nghĩ.
Chu Phàm nhìn Cấm Tà Phù đã bốc cháy một nửa, thân thể hắn hiện ra tử kim quang mang (quang mang vàng tím), quang mang ngưng kết thành Tử Kim Khinh Giáp, trên khinh giáp có từng đạo văn lộ hình dây hiện ra.
Bông tuyết lại rơi xuống giáp trụ, nhưng Cấm Tà Phù đã dừng bốc cháy.
Lúc này Chu Phàm mới yên tâm, đây không phải khinh giáp đơn thuần, mà là trên khinh giáp bao phủ một tầng dị giáp, dị giáp của Tử Kim Bát Giáp có thể ở trên trình độ nhất định chống đỡ trạng thái dị thường như nguyền rủa băng lôi thủy hỏa.
Vô Diện nhìn thấy Chu Phàm toàn thân được Tử Kim Giáp Trụ bao phủ, nó ngẩn người, võ giả trẻ tuổi này dùng pháp khí gì vậy?
Có điều trong lúc nó đang ngây người, Chu Phàm đã hét lớn một tiếng, không đếm xỉa tới bông tuyết đầy trời bay xuống, lao thẳng về phía nó.
Thấy Chu Phàm không đếm xỉa tới Chú Nhân Tuyết xông tới, trong lòng Vô Diện cả kinh, nó vốn cho rằng người này có thể giết chết Vô Nhãn là vì nhờ có Yến Quy Lai, hiện tại xem ra là chưa chắc.
Đao gỉ lượn lờ từng đạo phong lưu giống như bông nhỏ, chém nhanh tới Vô Diện.
Trên đao gỉ dán ba đạo Lưu Phong Phù thượng phẩm Hoàng cấp, uy lực không tính là yếu, chỉ cần có thể bổ trúng Vô Diện. . .
Chỉ là thân ảnh của Vô Diện giống như biến ảo, tránh được đao gỉ, tay áo dài của nó cuốn thành hai thanh trường kiếm, thân ảnh của nó chỉ nhấp nhoáng một cái đã biến mất trước mắt Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ vòng tới phía sau hắn.
Thân thể hắn xoay một cái, đao gỉ trong tay chém ngang về phía sau.
Leng keng hai tiếng.
Đao gỉ và hai thanh trường kiếm va chạm, chạm cái là tách ra.
Vô Diện giống như ảo ảnh, bỗng nhiên đã ở bên trái Chu Phàm, trường kiếm đâm ra.
Chu Phàm vung đao bổ, khoái đao của hắn đủ nhanh, tuyệt đối có thể theo kịp.
Nhưng trường kiếm của Vô Diện bỗng nhiên thu về, thân thể chém nhấp nhoáng đã tới sau lưng Chu Phàm, song kiếm đâm ra.
Keng một tiếng.
Song kiếm đâm vào sau lưng Chu Phàm, trên Tử Kim Giáp Trụ tia lửa bắn ra, Chu Phàm bị lực lượng của một đâm này đánh cho ngả về phía trước mấy bước.
Sau lưng Chu Phàm đau nhói, nhưng trong lòng hắn lại bốc lên một cỗ hàn ý, tốc độ của Vô Diện này thật sự quá nhanh, còn nhanh hơn cả võ giả Tốc Độ Đoạn.
Thân ảnh của Vô Diện hơi dừng lại, nó không ngờ giáp trụ của Chu Phàm lại kiên cố như vậy, song kiếm của nó không ngờ không thể phá được phòng ngự của giáp trụ.
Chu Phàm vội vàng xoay người, hắn biết vừa rồi suýt chút nữa thì toi, trên khinh giáp có thêm hai cái lỗ, có điều khinh giáp rất nhanh đã liền lại.
Vô Diện cười lạnh trong lòng, cho dù phòng ngự có cao tới đâu, cũng chỉ là bia ngắm của nó mà thôi, tốc độ của nó cực nhanh, Chu Phàm ngay cả cơ hội chạm vào thân thể nó một chút cũng không có.
Một kiếm không đâm xuyên được, vậy thêm mấy kiếm.
Vô Diện lại di động, trong không gian trắng xoá, thân thể của nó kéo ra từng đạo ảo ảnh, cho dù là võ giả Tốc Độ Đoạn bình thường cũng không nhanh bằng tốc độ của nó.
Nó vốn lấy tốc độ làm sở trường.
Chỉ là khinh giáp của Chu Phàm bắt đầu khuếch tán từng quang mang vàng tím, khinh giáp hóa thành trọng giáp.
Trường kiếm của Vô Diện mấy lần bổ ra, chém vào trọng giáp, lần này lại chỉ có thể lưu lại vết kiếm mờ mờ.
Những vết kiếm này rất nhanh đã bị huyết kim làm khép lại.
Chu Phàm từ bỏ di động, hắn đứng cho Vô Diện công kích, toàn thân hắn được bao phủ trong tử kim khải giáp.
Chu Phàm không để thân thể bạo phát, bởi vì cho dù bạo phát, hắn cũng không theo kịp tốc độ của Vô Diện này.
- Ngươi không phá được phòng ngự của ta, chờ thời gian kéo dài, rất nhanh sẽ có người phát hiện ta biến mất, đến lúc đó cho dù ngươi còn muốn chạy cũng không chạy được.
Chu Phàm cười lạnh nói.
Vô Diện giận dữ, nó đã chém mấy kiếm lên trên giáp trụ dày nặng này, lại không thể đâm phá áo giáp ở tầng ngoài cùng của Chu Phàm, nó không thể không thừa nhận Chu Phàm nói rất có lý, Chu Phàm trốn trong mai rùa, nó thật sự không làm gì được.
Chú Nhân Tuyết cũng không thể mang tới hiệu quả đối với Chu Phàm.