Đây vẫn là lần đầu tiên hai người Chu Phàm cùng hành động với một vị Tứ An Sứ.
- Không phải quái quyệt, mà là người.
Viên Huệ Hòa Thượng trầm giọng nói.
Người?
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau, bình thường mà nói, trong thành có chuyện có liên quan tới người, cho dù là võ giả, cũng sẽ do Thiên Lương Lý Nha đến xử lý, Nghi Loan Ti rất ít nhúng tay.
Người khiến Nghi Loan Ti Tứ An Sứ đại nhân phải đến xử lý có thể là ai?
Vừa tới Thiên Lương Tập Thị, bên tai có thể nghe thấy tiếng ồn ào, đây là khu vực lưu lượng dày dặc nhất vào ban ngày của Thiên Lương Thành.
Đại thương nhân, thương hành và một số võ giả tới dã ngoại mạo hiểm kiếm tiền của Thiên Lương Thành phần lớn đều hội tụ ở đây.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt từng tới đây đối phó quái quyệt, cũng coi như quen thuộc đối với khu vực này.
Hai người bọn họ theo bước chân của Viên Huệ Hòa Thượng, rất nhanh đã tới khu vực trung tâm của chợ.
Lưu lượng người ở đây ít hơn rất nhiều, có thể ở khu vực trung tâm mở cửa hàng đều là bán ra đồ quý hiếm như vàng bạc, khoáng thạch quý hiếm.
Ở khu vực trung tâm còn dựng một sân khấu kịch, sân khấu kịch mỗi ngày đều sẽ có diễn kịch, phần lớn là diễn cố sự tài tử giai nhân, hoặc là quái quyệt dân gian.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đã từng xem mấy lần, có điều Chu Phàm không thưởng thức được những thứ này, cũng rất ít tới đây.
Gánh hát ở sân khấu kịch phần lớn là thương nhân của Thiên Lương Thành bỏ tiền ra nuôi hoặc là tới vùng khác mời đến.
Trước khi diễn kịch bình thường sẽ xướng tụng thương nhân bỏ tiền và cửa hàng mà thương nhân đó mở, xem như là một loại phương thức tuyên truyền quảng cáo của thế giới này.
Vì vậy sân khấu kịch hàng năm đều sẽ được thương nhân truy phủng, đến nhà nào là nhà đó vội vàng trả thù lao lên sân khấu.
Mà hát hí khúc bình thường là bắt đầu vào buổi chiều, diễn đến tối mới kết thúc.
Bách tính trong thành có đôi khi rảnh rỗi cũng sẽ tới đây góp vui xem kịch.
Chỉ là hôm nay có chút bất thường, rõ ràng mới buổi sáng đã tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt ở cạnh sân khấu.
Trên sân khấu có một hòa thượng đang ngồi xếp bằng.
Hòa thượng nhìn thì khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo cà sa mới tinh, sắc mặt hắn kiên nghị, môi dày, hai mắt khẽ nhắm.
Người tụ tập cạnh sân khấu kịch lộ ra rất im lặng, thỉnh thoảng mới có tạp âm khe khẽ từ trong đám người truyền ra.
Có một số người thành kính thậm chí đã quỳ xuống đất, quỳ lạy hòa thượng này.
Hòa thượng mở mắt, hắn như có như không nhìn về phía ba người Chu Phàm, hắn là nhìn Viên Huệ Hòa Thượng.
Có điều rất nhanh hắn lại di dời tầm mắt.
- Thế gian hữu thường? Thế gian vô thường? Thế gian hữu thường vô thường?
Tăng nhân trên sân khấu kịch mở miệng chậm rãi nói,
- Phật tổ từng nói, hữu thường vô thường đều phi ích phi trí, cũng chính là nói thảo luận những cái này không giúp gì cho sự tu hành của chúng ta cả.
- Nhưng thế nhân ngu muội, luôn thích hỏi nhiều. . .
Thanh âm của tăng nhân chậm rãi khuếch tán trong đây,
- Muốn hỏi hiểu, là vì thế gian quái quyệt hoành hành, chúng sinh đều chìm nổi trong biển khổ.
- Chúng sinh không hiểu, vậy không thể siêu thoát, ngã phật từ bi đưa ra đáp án thay chúng sinh, thế giới to lớn, sinh sinh diệt diệt chính là chuyện bình thường, có thể chia làm bốn kiếp thành trụ hoại không.
- Thành chính là thế giới sinh ra, trụ tức là thế giới duy trì sự cân bằng vốn có, hoại chính là nói thế giới dần dần sụp đổ, không chính là đại hủy diệt, tất cả quy về hư vô...
- Mỗi một kiếp đều sẽ kéo dài qua mấy trăm kỷ nguyên, chúng ta đang ở vào trong hoại kiếp. . . Kiếp số này có tránh được không?
- A di đà Phật, kiếp số là không thể né tránh, chỉ có thành kính tin phật, sau khi chết tiến vào luân hồi mới có thể có thể siêu thoát. . .
Thanh âm của tăng nhân truyền vào trong tai mỗi người ở đây, các bách tính đối với lời nói tăng nhân giảng nghe mà mơ mơ màng màng, nửa hiểu nửa không hiểu.
Thậm chí có người mặt lộ ra vẻ bực mình, chỉ là nghĩ tới sự lợi hại của tăng nhân, bọn họ lại không dám lên tiếng.
Sắc mặt Viên Huệ Hòa Thượng âm trầm, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.
Hai người Chu Phàm thấy Viên Huệ Hòa Thượng bất động, bọn họ tự nhiên cũng bất động.
Có điều Chu Phàm cảm thấy lời nói của tăng nhân này nghe thì dường như cũng có chút đạo lý, quái quyệt hoành hành, nghe thì có chút giống với hoại kiếp mà tăng nhân nói.
- Đừng nghe yêu tăng nói lung tung mê hoặc tâm trí.
Lý Cửu Nguyệt thấy bộ trạng trầm tư của Chu Phàm, không nhịn được thấp giọng khuyên nhủ.
Chu Phàm chỉ cười khẽ, ở đời trước, tôn giáo hắn từng thấy cũng không ít, càng là loạn thế, tôn giáo lại càng được hoan nghênh, những lý luận diệt thế này, nghe thì có lý, kỳ thật đều là nói lung tung, hắn đương nhiên sẽ không tin.
Tăng nhân nói một lúc, hắn ngậm miệng không nói nữa, mà là đứng lên.