Hắn vừa đứng lên, mới có thể nhìn thấy dáng người của hắn vô cùng cao lớn, cao hơn sáu thước.
Một tiểu sa di đang cầm khay gỗ bước nhanh tới, trên khay có một tấm vải trắng.
Tăng nhân vạch vải trắng, là một thanh chủy thủ lấp lánh hàn quang.
Nhìn thanh chủy thủy này, đám người lại im lặng, bọn họ nín thở tịnh khí mà nhìn.
Chu Phàm bị bầu không khí cảm nhiễm, hắn cũng nhìn chằm chằm tăng nhân, muốn xem tăng nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Sắc mặt Viên Huệ Hòa Thượng càng lạnh hơn.
Tăng nhân trung niên đó cầm lấy thanh chủy thủ, sắc mặt hắn bình tĩnh đâm vào hầu kết của mình, chủy thủ trực tiếp đâm vào hầu kết, cho đến khi chỉ có thể nhìn thấy cán chủy thủ.
Trong đám người không nhịn được vang lên một trận xôn xao.
Chu Phàm cũng ngẩn người, tăng nhân này là đang tìm chết à?
Chủy thủ đâm vào cổ, lại không có máu chảy ra.
Trên mặt tăng nhân trung niên lại không lộ ra một chút vẻ thống khổ, tay cầm chủy thủ của hắn từ từ đưa sang hai bên.
Chu Phàm thậm chí có thể nghe thấy tiếng cắt thịt.
Chu Phàm triệt để ngây ra.
Tăng nhân trung niên dùng chủy thủ sắc bén cắt xuống hoàn chỉnh đầu của mình, cổ trơn nhẵn cùng với đầu vẫn không có máu chảy ra.
Hắn ném chủy thủ xuống, hai tay cầm đầu mình, nhìn tất cả bách tính dưới sân khấu kịch:
- Ngã phật từ bi...
Hắn bắt đầu đọc mấy câu kinh văn, ở dưới có bách tính thành kính cũng quỳ lạy đọc theo.
Trên mặt không ít người lộ ra một tia sợ hãi.
Chu Phàm trố mắt cứng họng, tăng nhân này nhìn thì không giống làm ảo thuật, chẳng lẽ thật sự có thể cắt đầu xuống mà không chết sao.
Tăng nhân trung niên vừa đọc kinh văn, vừa đi đến cây cột trên sân khấu kịch, từ trong tay tiểu sa di tiếp nhận cây đinh, hắn dùng đinh dài đâm vào trán mình, ghim đầu mình lên trên cột.
Sau đó thân thể không đầu lại ngồi xếp bằng chắp tay trước ngực, đầu bị ghim ở đó, đôi môi dày vẫn đang cấp tốc đọc kinh văn.
Người quỳ xuống càng lúc càng nhiều.
- Yêu tăng này cũng được đấy.
Lý Cửu Nguyệt bỗng nhiên cười khẽ một tiếng nói.
Chu Phàm nhìn đầu bị đóng đinh trên cột, hắn hoài nghi, đồng thời trong lòng cũng đang nghĩ, nhìn thì thế giới này truyền bá tín ngưỡng, cũng có một môn kỹ thuật, nếu đặt ở thế giới của hắn, nếu có bản sự truyền bá tín ngưỡng bực này... Chắc đã sớm tiến vào danh sách bị xử bắn rồi.
- Được rồi.
Viên Huệ Hòa Thượng một mực trầm mặc không nói gì bỗng nhiên mở miệng nói.
- Cái gì được rồi?
Chu Phàm có chút kỳ quái hỏi.
Viên Huệ Hòa Thượng không trả lời, ở một góc sân khấu kịch, trong nháy mắt một nén hương vừa tắt, đầu của tăng nhân trung niên dừng đọc kinh văn, thân thể hắn đứng lên, hai tay sờ sờ, rút cái đinh từ trên cột ra.
Sau đó hai tay hắn cầm đầu mình đặt lên cổ, không ngờ để hắn dính lại như cũ.
Vết đinh ở chính giữa trán cũng đang biến mất, tất cả nhìn thì tựa như ảo mộng.
Tăng nhân trung niên dẫn theo tiểu sa di hơi cúi người.
Các bách tính đang quỳ lạy cũng dập đầu với tăng nhân.
Tăng nhân trung niên mang theo tiểu sa di đi xuống.
Viên Huệ Hòa Thượng tiến về phía trước, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt cũng vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Ở một bên sân khấu kịch, Viên Huệ Hòa Thượng dẫn theo hai người Chu Phàm ngăn cản tăng nhân trung niên đang muốn rời khỏi.
- A di đà Phật, Viên Huệ sư huynh biệt lai vô dạng.
Sắc mặt tăng nhân trung niên bình tĩnh nói.
- Tịnh Vân, ta không phải sư huynh của ngươi.
Viên Huệ Hòa Thượng lạnh lùng nói,
- Ngươi cũng biết nắm bắt thời gian đấy, thời gian một nén hương, không nhiều không ít.
- Tịnh Vân không dám vượt qua.
Tịnh Vân vẫn sắc mặt bình tĩnh trả lời.
- Truyền pháp xong, vậy sớm rời khỏi Thiên Lương Thành đi, đừng tìm phiền toái.
Viên Huệ nhìn Tịnh Vân lạnh lùng nói.
Tịnh Vân chậm rãi nhắm mắt lắc đầu nói:
- Hai thầy trò chúng ta đang định ở lại Thiên Lương Thành một đoạn thời gian.
- Vậy đừng để ta biết ngươi đang lén lút truyền pháp.
Hai mắt Viên Huệ nghiêm lại, môi của hắn mấp máy, cuối cùng nói ra một câu như vậy.
Tịnh Vân không trả lời, mà là dẫn theo tiểu sa di bước nhanh đi.
- Bảo bộ khoái của Thiên Lương Lý Nha theo dõi hắn, đừng để hắn gây chuyện.
Sắc mặt Viên Huệ âm trầm, nói với hai người Chu Phàm,
- Hắn chắc sẽ không ở lại Thiên Lương Thành bao lâu dâu, nếu lần sau khi ta và bọn Yến đại nhân không có mặt, hắn lại tới, chỉ có thời gian một nén hương để truyền pháp, sau một nén hương, còn dám hồ ngôn loạn ngữ, vậy điều động đội tuần tra, giết hắn.
Những lời này của Viên Huệ Hòa Thượng nói một cách đằng đằng sát khí, không giống người xuất gia chút nào.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt dạ một tiếng, hiển nhiên Viên Huệ dẫn hai người bọn họ đến là để dặn dò việc này.
Tâm tình của Viên Huệ Hòa Thượng rất không tốt, hắn nói xong câu này, xoay người bước đi.
- Lý huynh, đây là Viên Huệ Pháp Sư...
Chu Phàm hiện tại vẫn không hiểu gì.