Ba người Giáo Đại Thiên lúc ban đầu ăn không dừng được.
Trong chớp mắt, một nhà ba người đã ăn hết hơn mười quả lê, mới chưa tận hứng nhìn cây lê.
- Cha, mẹ...
Giáo Lâm Lâm bỗng nhiên gọi hai phu phụ.
Phu phụ Giáo Đại Thiên nhìn về phía nhi tử, phát hiện sắc mặt hắn trắng như tuyết.
- Lâm Lâm, có phải ngươi không thoải mái không?
Trên mặt nữ nhân lộ ra một tia lo lắng, nàng nghĩ nhi tử liệu có phải là ăn quá nhiều lê mà đau bụng không.
- Đau...
Giáo Lâm Lâm không biết hình dung như thế nào, tạm dừng một chút mới nói ra,
- Cả người đều đau.
Cả người đều đau?
Hai phu phụ Giáo Đại Thiên hơi sửng sốt.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trong lỗ mũi Giáo Lâm Lâm bắn ra hai con phi trùng, phi trùng nhỏ như nhặng đầu xanh, lưng màu da cam, bụng trắng ngần.
Trên mặt Giáo Lâm Lâm xuất hiện từng lỗ máu nhỏ, càng lúc càng nhiều phi trùng bay ra, trên mặt hắn rất nhanh đã bị phi trùng bâu đầy.
Bắt đầu từ phần mặt, cổ, thân thể, tứ chi liên tiếp không ngừng có phi trùng phá da chui ra.
Tiểu hài như tổ ong bị tiểu trùng bâu đầy, cặp mắt ảm đạm nhìn phụ mẫu của mình, sau đó trong mắt cũng có hai con phi trùng phá nhãn cầu chui ra.
Nữ nhân nhìn nhi tử của mình, nàng thất thanh hét thảm.
Lông tóc toàn thân Giáo Đại Thiên dựng đứng lên, hắn chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, trong nhất thời không biết có phản ứng gì.
Bọn họ cũng không kịp phản ứng đã giống như nhi tử của mình, trong cơ thể không ngừng có phi trùng chui ra.
Tiếng vù vù không dứt bên tai
- Là những quả lê đó...
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Giáo Đại Thiên trước khi chết.
Phi trùng toàn bộ bay lên, trên mặt đất chỉ còn lại ba khối xương khô trắng ởn.
Chúng lưng màu da cam, bụng trắng ngần khẽ vỗ cánh lông trong suốt, phát ra tiếng ong ong, giống như từng đóa mây vàng khổng lồ trong sân.
Phi trùng nhiều không đếm xuể lại bay tới cây lê, ở trên đầu cành lại ngưng tụ ra mười quả lê.
Trong viện lạc lại trở nên im lặng.
Một bóng người từ góc nhà hạ xuống đất, bóng người dựa vào tường một mực nhìn một màn này, lẩm bẩm nói khẽ:
- Thí nghiệm phẩm số năm... Hơi khó khống chế, có thể sẽ chịu phản phệ.
Bên ngoài viện lạc truyền đến tiếng bước chân vội vàng, bóng người chậm rãi rút đi.
....
Khi Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt tới nơi, xung quanh trạch viện đã bị các bộ khoái vây lại.
Cát bộ đầu đi tới chắp tay nói:
- Trong viện chỉ có ba cỗ khô lâu, bước đầu nhận định là cả nhà của chủ nhà Giáo Đại Thiên, nguyên nhân chết tạm thời không rõ, theo hàng xóm nói bọn họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chạy tới, nhưng không nhìn thấy bất kỳ hung thủ nào, người chết bị chết rất quỷ dị, hoài nghi là quái quyệt gây ra.
Sau khi Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm nghe xong, dán lên Cấm Tà Phù, mới bảo các bộ khoái mở cửa, cùng Cát bộ đầu tiến vào trong trạch viện.
Trên mặt đất là ba cỗ khô lâu hai to một nhỏ, từ quần áo của khô lâu có thể phân biệt ra là một nam tử trưởng thành, một nữ tử một cùng với một nam đồng.
Xương trắng trên tiểu khô lâu rất sạch sẽ, không có một chút huyết nhục, nếu không phải xương trắng vẫn như mới, rất dễ khiến người ta hoài nghi đây là xương khô đã chết rất nhiều năm, xương khô qua thời gian sẽ ố vàng.
Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn lại nhìn về phía chung quanh viện lạc, phía trước sân chỉ có một số cỏ dại cùng với một gốc cây lê.
- Đã xem qua trong phòng chưa?
Chu Phàm nhìn về phía cửa nhà không khóa.
- Đã tìm một lượt rồi, không phát hiện bất kỳ chỗ khả nghi nào.
Cát bộ đầu trả lời
- Căn nhà này là gia đình Giáo Đại Thiên vừa mua không lâu, nhìn trang trí trong phòng thì chắc là hôm nay mới chuyển tới, kết quả liền xảy ra chuyện.
- Ta đã sai người tìm nha bảo bảo lãnh mua bán căn nhà này rồi, xem chủ nhân trước đó rốt cuộc là ai?
Cát bộ đầu lại nói.
Chu Phàm nhìn Lão Huynh, Lão Huynh đã bước vào trong phòng, cẩn thận tìm kiếm, hi vọng có thể có phát hiện.
- Vậy chờ nha bảo đó tới rồi hỏi một chút.
Chu Phàm hơi gật đầu nói.
- Chu huynh, quả lê trên cây này nhìn rất ngon.
Lý Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trái cây trên cây lê, cười nói,
- Hay là hái hai quả vừa ăn vừa chờ?
Cát bộ đầu không lên tiếng, đứa con của thương nhân này không đáng tin cậy thì hắn đã sớm biết rồi.
- Lý huynh, đây là hiện trường vụ án, tất cả ở hiện trường đều phải bảo vệ.
Chu Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Ha, còn có cách nói này à?
Lý Cửu Nguyệt có chút hoài nghi, có điều hắn vẫn lắc đầu nói,
- Thôi, chờ làm xong chuyện này thì đi mua ăn vậy.
Kỳ thật Lý Cửu Nguyệt cũng chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, nguyên nhân chết của ba người đó không rõ, tất cả trong trạch viện này nói không chừng đều sẽ ẩn tàng nguy hiểm, thực sự bảo hắn hái lê ăn, hắn cũng không dám ăn.