- Lâm Lâm, đừng gấp, chờ chúng ta thu xếp xong rồi cha sẽ hái cho ngươi, đợi lát nữa khẳng định có thể ăn lê.
Mặt Giáo Đại Thiên lộ ra nụ cười hòa ái.
Giáo Lâm Lâm lại hoan hô.
Cửa phòng lại được mở ra, bởi vì do hướng của trạch viện, ánh mặt trời không thể chiếu vào, bên trong lộ ra rất u ám.
Thê tử có chút nhát gan đứng lại.
Dường như trong phòng ẩn núp quái quyệt không biết, chờ một nhà bọn họ tiến vào, chẳng khác nào là chạy tới bên miệng quái quyệt, đến lúc đó quái quyệt sẽ há cái miệng giống như cái hốt rác, bên trong toàn là răng nanh sắc bén, nuốt cả nhà ba người bọn họ vào trong bụng.
- Đi vào đi.
Giáo Đại Thiên đẩy đẩy thê tử,
- Nhà này không mở cửa sổ sẽ hơi tối, bằng không cũng không rẻ như vậy, nhưng được cái hoàn cảnh thanh tĩnh.
Thê tử thu hồi sự sợ hãi trong lòng, nàng bước vào trong căn phòng có chút u ám.
Trượng phu đứng sau lưng nàng, đặt hành lý trên mặt đất, vang lên một tiếng bùm.
Hắn đi đến mở cửa sổ gỗ hai bên, phòng lập tức biến thành sáng ngời.
Thê tử nhìn nhà ở rộng lớn, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nàng thầm oán trách mình vừa rồi nghĩ ngợi lung tung.
Giáo Lâm Lâm cũng xông vào, dùng ánh mắt tò mò quan sát phòng mình, sau khi hưng phấn, hắn lại đi ra, hắn vẫn thích lê trên cây hơn.
Thê tử gọi ra ngoài một tiếng, dặn dò Giáo Lâm Lâm không được trèo cây.
Giáo Lâm Lâm ở bên ngoài dạ một tiếng, thê tử yên tâm, Giáo Lâm Lâm hơi bướng bỉnh, nhưng hắn cũng không dám không nghe lời mình mà trèo cây.
Hai phu thê bắt đầu sửa sang lại hành lý, lấy ra từng thứ mình mang đến.
Thê tử bỗng nhiên ồ lên một tiếng.
- Làm sao vậy?
Giáo Đại Thiên cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
- Nhà này cũng không có gì phải dọn dẹp.
Thê tử nhìn căn nhà có chút trống không, nàng vốn đang cho rằng phải vứt đi rất nhiều tạp vật.
Giống như đã rất lâu rồi không có người ở vậy.
- Chắc là thương nhân trước lúc đi đã dọn dẹp một lần rồi.
Giáo Đại Thiên không để ý nói.
Thê tử chỉ gật đầu, thu hồi nghi hoặc trong lòng.
Tiếng vù vù vù vang lên, giống như có phi trùng gì đang vỗ hai cánh.
- Sao lại có ruồi nhặng bay tới bay lui vậy?
Giáo Đại Thiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại không nhìn thấy gì.
Thê tử cũng nghe thấy, chỉ là nàng cũng không thấy ruồi nhặng ở đâu, chỉ có thể lắc đầu.
Một lát sau tiếng vù vù dần dần yên lặng.
Giữa lá lê có tia sáng màu vàng chiếu xuống.
Giáo Lâm Lâm nhìn quả lê trên cây, hắn dường như ngửi thấy quả lê đã lờ mờ tỏa ra mùi thơm.
Quả lê dưới tia sáng, biến thành có chút mộng ảo, chỗ bên rìa trái cây bắn ra vô số cánh nhỏ trong suốt, chấn động trong không trung.
Quả lê đầy cây trở nên lay động.
Giáo Lâm Lâm ngây ra, hắn dụi dụi mắt mình, không thấy bất kỳ cái cánh nào, chỉ có quả lê lắc lư theo gió.
Giáo Lâm Lâm cảm thấy là mình hoa mắt rồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, chờ cha mẹ xong việc thì hái lê ăn.
Không bao lâu sau, phu phụ Giáo Đại Thiên từ trong phòng đi ra.
Giáo Lâm Lâm lại ồn ào thúc giục, nói muốn hái lê ăn.
Đại Thiên chỉ cười cười, bắt đầu trèo cây hái lê cho nhi tử.
Cây không tính là cao, Giáo Đại Thiên rất nhanh đã trèo lên, thê tử ở dưới nhỏ giọng bảo hắn cẩn thận một chút, nhi tử thì cao hứng bật cười.
Giáo Đại Thiên thu hồi tầm mắt, một tay hắn tóm lấy cành cây, nhìn quả lê đầy trên cây, trong lòng suy nghĩ nguyên chủ nhân của căn nhà thật sự là trong nhà có đại sự xảy ra, quả lê này cũng không hái, để lại hết cho nhà bọn họ.
Cả nhà có thể không ăn được bao nhiêu, có nên hái một chút mang ra bên ngoài bán không?
Vừa nghĩ như vậy khiến Giáo Đại Thiên có chút thất thần, trong mơ hồ hắn lại nghe thấy tiếng phi trùng vỗ cánh.
Giáo Đại Thiên có chút mê hoặc nhìn nhìn xung quanh cây lê, bất kể là gì cũng không nhìn thấy, những phi trùng đó rốt cuộc là từ đâu ra?
Nhi tử ở dưới lại giục hắn hái lê.
Giáo Đại Thiên không rảnh nghĩ nhiều, hắn vươn tay ra hái một quả lê khá lớn, cười cười ném xuống.
Thê tử dùng mũ rơm đỡ lấy quả lê, sau đó đưa cho nhi tử.
Giáo Lâm Lâm chỉ lấy tay lau một chút rồi vội vàng cắn một miếng, hắn vừa ăn vừa nheo mắt lại.
- Lâm Lâm, ngọt không?
Giáo Đại Thiên ở trên cây cười hỏi.
- Ngọt lắm.
Giáo Lâm Lâm lại cắn một miếng, thanh âm có chút hàm hồ nói.
- Ngươi ăn từ từ thôi, đừng gấp, trên cây vẫn còn nhiều lắm.
Giáo Đại Thiên lại cười cười, hắn vươn tay ra hái xuống từng quả lê, ném vào trong mũ rơm.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Thê tử thấy đã hái được mười mấy quả, lắc đầu nói,
- Hái thêm cũng ăn không hết.
Giáo Đại Thiên mới dừng tay, từ trên cây trèo xuống.
Giáo Lâm Lâm đã bắt đầu ăn quả thứ hai, Giáo Đại Thiên xoa xoa đầu nhi tử, hắn cũng cùng thê tử cầm lấy một quả để ăn.
Quả lê rất thơm ngon, nhiều nước, lại không có hột, còn ngon hơn mua ở chợ.