- Không có chỗ trống để thương lượng, hoặc ngươi dùng tim của ngươi để đổi, hoặc là thôi, tự ngươi nghĩ biện pháp kiếm công pháp cấp thuấn di đi.
Yên Chi thờ ơ tiến về phía trước.
Sương mù xoay tròn, bàn trang điểm khổng lồ hiện ra, Yên Chi ngồi xuống, bắt đầu trang điểm.
Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn thấy Yên Chi không chịu thương lượng, chỉ có thể xoay người đi luyện tập đao pháp.
Yên Chi muốn tim hắn để trao đổi, đó tuyệt đối là chuyện không thể.
Yên Chi nói hắn không có tim cũng không chết được, nhưng không có tim khẳng định sẽ có ảnh hưởng vô cùng ác liệt...
Nhưng không cần tim, hắn lại không có được Du Tứ Quý đỉnh cấp nhất trong công pháp trình độ thuấn di của Tốc Độ Đoạn.
Hắn rất đỏ mắt đối với Du Tứ Quý.
Việc này có chút khó giải.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể từ bỏ Du Tứ Quý, cố kiếm được sâu xám, lợi dụng cần câu để câu công pháp cấp thuấn di.
Yên Chi này dầu muối không dính, rất khó đạt thành giao dịch với nàng.
...
....
- Cha, mẹ, sau này chúng ta sẽ ở nhà lớn như vậy à?
Tiểu nam hài bảy tuổi mặc áo xanh nhìn căn nhà trong vườn, cao hứng hỏi.
Nam hài họ Giáo, tên Lâm Lâm.
Cha mẹ phía sau hắn đều vô cùng vui vẻ, mẹ của hắn cười nói:
- Sau này, chúng ta sẽ luôn ở đây.
Cả nhà bọn họ từ đông phường chuyển tới, Giáo Đại Thiên, cha của Giáo Lâm Lâm năm trước bắt đầu từ bỏ công tác ổn định, cùng đám bạn làm hành cước thương.
Dã ngoại rất nguy hiểm, nhưng lợi nhuận có thể có được cũng rất phong phú.
Chỉ một năm, một nhà bọn họ đã mua được tòa viện lạc không tính là nhỏ ở tây phường này.
Có thể nói là hoàn thành nhảy vọt tầng lớp.
Lợi nhuận thương hành một năm... Kỳ thật bình thường mà nói, là rất khó mua được một trạch viện nhỏ ở tây phường.
Sở dĩ có thể dùng giá thấp mua được tòa trạch viện này, là vì lão gia thương nhân của trạch viện này gặp chuyện không may, không muốn ở lại Thiên Lương Thành nên sốt ruột bán đi, mới có giá thấp như vậy.
Những cái này đều là Giáo Đại Thiên từ chỗ nha bảo nghe được.
Mua bán nhà ở phần lớn phải qua những nha bảo này.
Nha bảo là người bảo lãnh, người bảo lãnh là rất tin cậy.
Trên thực tế Giáo Đại Thiên cũng chưa từng gặp vị thương nhân đó, nha bảo cho dù xưa nay đáng tin cậy, nhưng Giáo Đại Thiên làm hành cước thương một năm, tính tình cũng biến thành cẩn thận.
Hắn biết thế gian không có người đáng tin tuyệt đối, đối với nhà ở rẻ như vậy, trong lòng hắn mới đầu cũng có chút lo lắng.
Sợ trong trạch viện có nhiều người chết, lại hoặc là từng xuất hiện quái quyệt.
Để đề phòng vạn nhất, hắn đã hỏi thăm chung quanh, sau khi xác nhận không có vấn đề, mới xuống tay trước dồn hết gia sản để mua.
Vì sao người khác không xuống tay?
Loại trạch viện cỡ nhỏ này đại thương nhân không có hứng thú, người nghèo thì không mua nổi, chỉ có loại thương nhân trung sản như hắn mới mua được.
Như vậy người cạnh tranh ít đi rất nhiều, hơn nữa Giáo Đại Thiên một khi đã nhận định không có vấn đề, hắn liền hạ quyết tâm tốc độ phải nhanh hơn những người đang do do dự dự đó, cho nên nhà ở mới may mắn rơi vào trong tay hắn.
Giáo Đại Thiên nhìn trạch viện, trong lòng hắn rất đắc ý, nhà ở như vậy cho dù sau này mình không cần, bán qua tay cũng có thể kiếm một mớ to.
Đương nhiên tạm thời mà nói, hắn sẽ không bán, dẫu sao nơi nghèo như đông phường, hắn là không muốn quay về nữa.
- Cha, mở cửa đi.
Giáo Lâm Lâm hét to với cha mình.
Hắn có chút nóng lòng muốn xem căn phòng lớn của nhà mình.
Giáo Đại Thiên cười cười ừ một tiếng, sau đó lấy ra chìa khóa sân, sau khi đẩy cửa ra, Giáo Lâm Lâm hoan hô một tiếng chạy vào.
Giáo Đại Thiên và thê tử của mình xách hành lý chuyển nhà cũng bước vào.
Một cuộc sống mới sắp sửa bắt đầu.
Lúc đầu thê tử cứ khuyên hắn đừng làm hành cước thương, hiện tại lại mặt mày tươi cười, từ tận đáy lòng cảm thấy trượng phu của mình chọn đúng đường rồi.
Nếu không mạo hiểm làm hành cước thương, sao có thể ở trạch viện lớn như vậy?
Đây là chuyện mà cả đời nàng cũng không dám mơ.
- Cha mẹ, quả lê, quả lê.
Giáo Lâm Lâm lấy tay chỉ vào cây lê trồng ở bên trái cửa phòng.
Trên cành lá màu xanh nhạt của cây lê có từng quả lê vàng.
- Đúng là có quả lê.
Nữ nhân có chút kinh ngạc nhìn quả trên cây, có điều rất nhanh nàng lại cười cười, hiện tại đã là cuối hè, quả thật là mùa lê chín.
Giáo Đại Thiên lúc trước đã cùng nha bảo tới xem một lần, đương nhiên biết nơi này trồng một cây lê, hắn không nói là muốn cho nhi tử một kinh hỉ.
- Cha mẹ, hái lê.
Giáo Lâm Lâm có chút thấy mà thèm nhìn quả lê trên cây, hắn nuốt nước bọt, muốn tự mình trèo cây hái lê.
- Lâm Lâm, không được trèo cây.
Thê tử nghiêm mặt nói, nàng lo lắng nhi tử khi trèo cây sẽ ngã bị thương, vậy thì cũng quá là điềm xấu.
Giáo Lâm Lâm chép chép miệng.