Có thể giải quyết như vậy, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Yến Quy Lai giao đem chuyện này cho các Phù Sư xử lý, bảo bọn họ lại kiên nhẫn quan sát một lúc, đồng thời còn đả tạo đủ thùng, hái tất cả Phong Lê xuống, rồi thiêu hủy cây lê này.
Sau khi dặn dò cẩn thận công tác, Yến Quy Lai vẫy tay với hai người Chu Phàm, bảo bọn họ đi cùng hắn.
Hai người Chu Phàm theo Yến Quy Lai trở về tòa nhà làm công của Yến Quy Lai ở Nghi Loan Ti Phủ.
Yến Quy Lai nhìn Lý Cửu Nguyệt nói:
- Ta có một số lời muốn nói với Chu Phàm, ngươi ra ngoài trước đi.
Lý Cửu Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh dạ một tiếng, sau đó lui ra ngoài.
Theo Lý Cửu Nguyệt rời phòng, Yến Quy Lai mới nhìn về phía Chu Phàm cười nói:
- Chưa chúc mừng ngươi trở thành Đồng Ấn Lực Sĩ.
- Đa tạ.
Chu Phàm cười trả lời.
Yến Quy Lai lại nói đùa vài câu với Chu Phàm, sau đó mới sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Ngươi có cái nhìn gì về sự kiện Phong Lê lần này.
Chu Phàm trầm mặc một chút nói:
- Khiến ta nhớ tới lúc thảo phạt Kiển Thụ, Nhân Mị Vô Nhãn từng nói có một người đeo mặt nạ ác quỷ đỏ trồng Kiển Thụ trên Đông Khưu Sơn, hiện tại nghĩ lại, lời hắn nói chưa chắc đã là nói dối.
Kỳ thật Chu Phàm cũng không cho rằng Nhân Mị Vô Nhãn cần thiết không bịa ra lời nói dối như vậy.
- Cái nhìn của ngươi không khác ta.
Sắc mặt Yến Quy Lai lạnh lùng,
- Nhân Mị Vô Nhãn nói người đeo mặt nạ đó trồng Kiển Thụ trên Đông Khưu Sơn, mới đầu ta tin, nhưng sau khi trở về lại hỏi một số người, tra xét không ít tư liệu, nhưng đều không nhắc tới có thể di thực Kiển Thụ.
- Cho tới Phong Lê hôm nay, cũng đồng dạng như vậy, nhưng bất kể là Kiển Thụ hay là Phong Lê xuất hiện ở Thiên Lương Lý, đều chứng tỏ một chuyện, người đeo mặt nạ đó nắm giữ một loại kỹ thuật có thể di trồng quái quyệt loại cây.
Chu Phàm trầm mặc lắng nghe, hắn biết Kiển Thụ lai lịch bất phàm, là Kiển Thụ cổ phân hoá ra, nhưng hắn không thể nói ra việc này.
- Ta nghĩ người đeo mặt nạ trồng Kiển Thụ và Phong Lê ở Thiên Lương Lý, có thể là đang kiểm tra, kỹ thuật của bọn họ chưa thành thục.
Yến Quy Lai lại chậm rãi nói,
- Chỗ hẻo lánh như Thiên Lương Lý, cho dù thật sự xảy ra đại sự gì, quan gia trong nhất thời cũng không kịp phản ứng, là nơi thích hợp nhất để bọn họ lựa chọn.
- Bọn họ?
Chu Phàm ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn Yến Quy Lai.
- Là bọn họ.
Trên mặt Yến Quy Lai lộ ra nụ cười lạnh, nói một cách khẳng định,
- Ta không phải là loại mắt mù, không có cảm giác gì đối với bọn họ, đây là chạy tổ chức chạy ở bên rìa con người và quái quyệt, loại tổ chức nghiên cứu quái quyệt không đếm xỉa tới sinh tử của người thường này luôn thỉnh thoảng sẽ thò đầu ra, trong lịch sử cũng từng xuất hiện vô số tổ chức như vậy.
Yến Quy Lai thân là Nghi Loan Ti An Đông Sứ, đương nhiên là có nguồn tình báo của mình, sắc mặt Chu Phàm biến thành ngưng trọng, nếu thực sự giống như Yến Quy Lai nói, vậy tổ chức của người đeo mặt nạ nhằm vào Thiên Lương Lý, khẳng định còn có thể làm ra chuyện lớn hơn.
- Nói với ngươi nhiều như vậy, là vì ngươi dẫu sao cũng từng tham dự thảo phạt Kiển Thụ, cho nên ta cảm thấy ngươi nên biết một chút.
Sắc mặt Yến Quy Lai hơi dịu đi, nói,
- Ta đã phái người thăm dò tung tích của bọn họ, một khi tìm được bọn họ...
- Ta tuyệt không tha cho bọn họ.
Yến Quy Lai trầm giọng nói, bị người ta ở sau lưng giở trò tác quái, Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti gặp tổn thất lớn như vậy, khiến cho trong lòng hắn rất căm tức.
Chu Phàm hơi trầm mặc, Yến Quy Lai nói như vậy, nhưng thế lực của người đeo mặt nạ này rất khó đối phó.
- Cộng sự Lý Cửu Nguyệt đó của ngươi thế nào?
Yến Quy Lai cười cười đổi đề tài.
- Hắn... Cũng được.
Chu Phàm trả lời chi tiết.
Yến Quy Lai hơi gật đầu:
- Hắn chung quy cũng là con của thương nhân, hơn nữa còn là Áo công công mang đến, ngươi khi ở chung với hắn vẫn phải cẩn thận một chút...
Đến Chu Phàm rời khỏi phòng của Yến Quy Lai, hắn lại chạy ra ngoài phủ ti.
- Ngươi đi đâu thế?
Lý Cửu Nguyệt không biết từ đâu chui ra hỏi.
- Xem Phong Lê.
Chu Phàm đẩy nhanh bước chân, gấp giọng nói.
- Chuyện này không phải đã giao cho các Phù Sư xử lý rồi à?
Lý Cửu Nguyệt có chút khó hiểu nói.
Chu Phàm không trả lời, mà là mang theo Lý Cửu Nguyệt và Lão Huynh một đường chạy vội, cuối cùng đến trạch viện.
Động tác của các Phù Sư rất nhanh, bọn họ trong thời gian ngắn đã đả tạo xong đủ thùng, hái từng quả lê xuống, để vào trong thùng.
Sau khi xác nhận không bỏ sót, lại đóng kín thùng, khi bọn Chu Phàm tới trạch viện, một Phù Sư đang vung búa, muốn chặt gãy Phong Lê cấp Huyết Oán.
- Đừng, đợi đã, để cho ta.
Chu Phàm hô lên một tiếng.
Phù Sư ngẩn người, có điều vẫn đưa búa cho Chu Phàm.