Chu Phàm không nhận, mà là trực tiếp rút Tinh Sương Đao của mình ra, một đao chém tới.
Cây lê dưới cú chặt mạnh của đao, trực tiếp gãy thành hai đoạn.
Phi trùng trong thùng bay vù vù, va chạm cho tất cả thùng đều lay động, chỉ là chúng không cứu được cây lê.
Lá cây lê khô vàng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, triệt để mất đi sinh cơ.
Các bộ khoái mang thùng đi, bọn họ phải ném những cái thùng này ra dã ngoại, để tránh chúng thật sự có thể phá thùng họa hại Thiên Lương Thành.
Các Phù Sư từng nói, Phong Lê Thụ chết, những phi trùng từ Phong Lê hóa thành này mất đi tọa độ sẽ không thể tìm về nữa.
Chu Phàm thu đao vào vỏ, hắn thở phào, hắn còn tưởng rằng không kịp, một Huyết Oán Quái Quyệt, đó chính là tám con sâu xám lớn.
- Ngươi đi vội như vậy là để quái quyệt Phong Lê này à?
Lý Cửu Nguyệt có chút không biết phải nói gì nhìn Chu Phàm.
Lúc trước Chu Phàm vô cùng ham thích đối với giết quái quyệt, nhưng Lý Cửu Nguyệt không ngờ Chu Phàm lại ham thích đến mức này.
- Ngươi không biết đâu, con người ta có tật xấu, nếu đụng phải quái quyệt có thể đối phó, không tự tay giết chết chúng thì cả người không thoải mái.
Chu Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói bậy.
Lý Cửu Nguyệt ặc một tiếng:
- Tật xấu này của ngươi rất kỳ quái.
- Ta cũng cảm thấy vậy.
...
Buổi tối tan trực về nhà, Chu Phàm vẫn cố định tu luyện giống như thường ngày, Kháng Kích Cao Đoạn của hắn đã dần dần củng cố, hắn không do dự nữa, lấy ra viên Huyết Long Đan thứ ba để luyện hóa.
Huyết khí tăng trưởng không ngừng cường hóa da trên người hắn.
Kháng Kích Cao Đoạn cũng rất nhanh đến cực hạn.
Chu Phàm dừng tiếp tục tu luyện, tu hành Kháng Kích Đoạn còn thuận lợi hơn hắn nghĩ, tiếp theo chính là Tốc Độ Đoạn.
Nhưng muốn câu lên công pháp đứng đầu của Tốc Độ Đoạn cần ba mươi hai con sâu xám lớn làm mồi câu, tính cả thu nhập Phong Lê hôm nay, hắn cũng chỉ mới có hai mươi tám con sâu xám lớn.
Hơn nữa ba mươi hai con sâu xám lớn chỉ có một cơ hội mà thôi, xác suất này vẫn quá nhỏ.
Để chắc chắn, vẫn phải tích lũy nhiều sâu xám hơn.
Đầu Chu Phàm hơi đau, ở chỗ Yên Chi là không thể hi vọng gì rồi, hắn vẫn phải tự mình nghĩ biện pháp.
Sâu xám đến từ quái quyệt, quái quyệt cũng không phải rau cải trắng, hắn muốn có được sâu xám nhanh hơn, trừ khi mạo hiểm đến dã ngoại để liệp sát.
Nhưng một là hắn có chức trách trong người, thứ hai đến dã ngoại liệp sát quái quyệt, một khi làm không tốt sẽ gặp phải quái quyệt cấp Lệ, khả năng sẽ mất luôn cả mạng.
Muốn tới dã ngoại liệp sát quái quyệt, dường như hơi khó thực hiện được.
Trái lo phải nghĩ, Chu Phàm nhất thời cũng không nữa ra được biện pháp tốt, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại việc này.
Đến khi ngủ say, Chu Phàm lại tiến vào thuyền gỗ.
Tối nay Yên Chi ở trên thuyền, nàng thân mặc áo trắng lụa mỏng, mặt hướng lên trời, cả người lộ ra thanh lệ tú nhã, nàng không nhìn Chu Phàm, mà là ở bên kia thuyền nhảy múa.
Dáng người mềm mại dưới sương mù lượn lờ, vũ đạo bao hàm ý cơ khổ.
Chu Phàm không tâm sinh thương xót, nữ nhân này chính là tự tác kiều tình mà thôi, nếu nói tới khổ, hắn mới là khổ, thọ mệnh chỉ có mấy năm, nếu không thể đạt tới cảnh giới có thể tăng trưởng thọ mệnh, vậy chờ đi đời nhà ma đi.
Chu Phàm chỉ hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, bắt đầu luyện đao.
Một người khiêu vũ, một người luyện đao.
Trên thuyền bình an vô sự.
Yên Chi muốn hắn dùng tim để trao đổi Du Tứ Quý thì tuyệt đối là chuyện không thể, hai người không có gì để bàn.
Hai người một đêm không nói gì, chỉ đều làm chuyện của mình, khi đến giờ, Chu Phàm rời khỏi thuyền gỗ.
Chu Phàm vừa đi, Yên Chi nhìn thân ảnh biến mất đó, hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía huyết cầu to lớn, nàng lại thở dài một tiếng.
Sáng sớm đường phố chợ sáng dòng người như nước, các tiểu phiến liên tục rao hàng, có thể dễ dàng ngửi được các loại mùi đồ ăn sáng xộc vào mũi.
- Chu huynh, nơi này.
Trong một quán ăn sáng, Lý Cửu Nguyệt ngồi trên bàn cười vẫy tay với hắn.
Chu Phàm bước về phía hắn, Lão Huynh ở dưới chân còn nhanh hơn hắn, đã chạy đến cạnh chân Lý Cửu Nguyệt, dùng đầu chó cọ cọ vào ống quần hắn.
- Cho ngươi, bánh bao thịt đấy.
Lý Cửu Nguyệt cười ném cho Lão Huynh một cái bánh bao thịt.
Lão Huynh ngậm bánh bao thịt, ngồi xổm xuống vui mừng khấp khởi ăn.
Quan hệ của Huynh và Lý Cửu Nguyệt cũng từ từ có chuyển biến tốt, nó chắc đã quên chuyện lúc trước Lý Cửu Nguyệt nhắc tới lẩu thịt chó.
Chu Phàm ngồi xuống đối diện Lý Cửu Nguyệt, cười nói:
- Lý huynh mỗi ngày đều tinh thần phấn chấn, đúng là tinh thần tốt.
Tiểu nhị đã bưng tới những đồ ăn sáng như bánh thịt, mì vân anh, bánh tròn cho bọn họ.
Lý Cửu Nguyệt cầm lấy bánh ăn, trên mặt lộ nụ cười nói:
- Đó là Chu huynh không biết thôi, đừng nhìn con người ta vui tươi hớn hở, kỳ thật trong lòng cất giấu rất nhiều đau khổ, chỉ có điều ép rất sâu, ngươi không nhìn ra được mà thôi.