Thân thể hắn dần dần bị lửa đốt cháy hết, tay hắn chân hắn thân thể hắn đều bị đốt thành hạt nhỏ màu đen, mắt hắn vẫn nhìn hắc quang có thể thấy được ở chung quanh.
Hắc quang rất kỳ quái, nhiều hắc quang như vậy, bọn họ bình thường khẳng định là không thể tránh được phải chạm tới hắc quang, nhưng chạm vào lại không sao, ngược lại là nhìn thì không thể.
Có điều nói gì cũng muộn rồi, đầu hắn cũng bị hỏa diễm màu đen bao phủ, hắn chỉ còn lại một đôi mắt duy nhất không bị hỏa diễm đốt cháy, có điều cũng sắp rồi.
Trong lòng hắn bỗng dưng có chút không cam tâm, ngay khi hắn vừa nghĩ tới những cái này, hắc diễm đột nhiên tắt.
Hắc quang tiêu tán, Hắc Thú đứng yên bất động ở bên cạnh cũng bắt đầu sụp đổ, toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ.
Thân thể của Chu Phàm lại khôi phục, hơn nữa không phải hình thái của tiểu hài.
Bổ Mộng Châu hiện ra trong không trung, trong châu thể màu xanh lục ẩn chứa một tơ vàng rực rỡ.
Nó đã hoàn thành bắt giữ, cũng bởi vậy, thế giới ác mộng mới bắt đầu sụp đổ.
- Nguy hiểm quá, ở trong ác mộng này mình không ngờ lại biến thành tiểu hài.
Trên mặt Chu Phàm đã khôi phục ký ức vẫn mang theo vẻ sợ hãi.
Chính bởi vì biến thành tiểu hài tử, đối với sợ hãi cũng sẽ càng khó chống đỡ.
Bổ Mộng Châu về tới trong cơ thể của Chu Phàm, sau đó thân thể hắn nhanh chóng tiêu tán, rất nhanh liền biến mất khỏi thế giới ác mộng đang sụp đổ này.
Khi Chu Phàm lại mở mắt, đã về tới thuyền gỗ.
Yên Chi đang vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn, nàng ngoắc ngón tay về phía Chu Phàm, Bổ Mộng Châu từ trong thân thể của Chu Phàm bay ra, rơi vào trên tay nàng.
Yên Chi nhẹ nhàng thổi một hơi vào Bổ Mộng Châu, một sợi tơ màu vàng từ trong hạt châu bay ra, hóa thành Mộng Ngẫu rơi xuống đất.
Yên Chi chỉ dùng tay rút nhẹ Mộng Ngẫu một cái, Mộng Ngẫu giống như một con lật đật lay động trái phải.
- Ngươi đã có được Mộng Ngẫu rồi, Du Tứ Quý của ta đâu?
Chu Phàm nhìn về phía Yên Chi hỏi.
- Chẳng lẽ ta có thể quỵt nợ chắc?
Yên Chi quyến rũ liếc Chu Phàm một cái, nàng vươn ngón trỏ ra điểm nhẹ, đầu ngón tay bắn ra một đoàn quang mang màu lam.
Quang mang màu lam chợt lóe lên rồi chui vào ấn đường của Chu Phàm.
Tri thức Phức tạp chìm nổi trong thức hải, trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ vui mừng, lần mạo hiểm này cuối cùng cũng không uổng phí.
- Hiện tại là ban ngày, ngươi không thể ở đây quá lâu, ta đưa ngươi ra ngoài, có điều ngươi cẩn thận một chút, ta cũng không biết Mộng Ngẫu di chuyển ngươi xuất hiện ở đâu.
Yên Chi lại cười khẽ một tiếng, nói.
Bởi vì Chu Phàm là thông qua Mộng Ngẫu mà vào, thân thể hắn sớm đã bị Mộng Ngẫu thu lại, hiện tại hắn thông qua ác mộng, dựa theo quy tắc, Mộng Ngẫu sẽ đưa hắn ra khỏi Bích Hồ Sơn Trang, về phần xuất hiện ở đâu, vậy không nói chắc được.
Chu Phàm cũng có chút lo lắng cho bọn Yến Quy Lai, khẽ gật đầu.
Yên Chi búng ngón tay, thân thể của Chu Phàm bị sương mù che phủ, rất nhanh liền biến mất.
Yên Chi quay đầu nhìn, phát hiện Mộng Ngẫu giống như rơi vào đầm lầy, đang chìm xuống giáp bản, rất nhanh liền biến mất trước mắt Yên Chi.
- Ngươi cũng đừng quên lời hứa của ngươi.
Yên Chi cúi đầu nhìn giáp bản nhắc nhở,
- Có điều dựa theo năng lực của ngươi, chắc ngươi là muốn gì cũng có thể dễ dàng có được, vì sao ngươi lại cảm thấy hứng thú đối với một Mộng Ngẫu nho nhỏ?
Câu hỏi này, Yên Chi tất nhiên không thể có được trả lời.
Vù một tiếng, Chu Phàm phát hiện mình xuất hiện trên không trung cao vài thước, dưới thân hắn là một mặt cỏ, hắn ngã xuống mặt cỏ, cạnh mặt cỏ rõ ràng là hồ nước của Bích Hồ Sơn Trang.
Chu Phàm ngã xuống cỏ rất nhanh liền đứng lên, hai mắt lập tức trở nên cảnh giác, bên ngoài sơn trang sợ rằng càng nguy hiểm hơn.
- Chu huynh.
Bên cạnh truyền đến thanh âm có chút vui mừng của Lý Cửu Nguyệt.
Chu Phàm vội vàng nhìn tới, Lý Cửu Nguyệt đang đứng cách hắn ba thước, trong tay hắn cầm trường kiếm vàng óng ánh, kinh ngạc nhìn Chu Phàm, hiển nhiên hắn cũng không ngờ lại nhìn thấy Chu Phàm ở đây.
Có điều Chu Phàm còn chưa kịp lên tiếng đã lại biến sắc, không trung có ba mũi đoản tiễn đang gào thét bắn về phía Lý Cửu Nguyệt.
Đoản tiễn chỉ dài bằng hai ngón tay, mũi tên xoay nhanh tỏa ra quang mang màu xanh, đây là đoản tiễn đặc chế được kèm lên phù lục.
Chu Phàm nhào về phía Lý Cửu Nguyệt, hai người trực tiếp lăn trên cỏ, tránh được ba mũi đoản tiễn trí mạng đó, đoản tiễn cắm vào mặt cỏ, sâu không thấy đáy.
Chu Phàm có thể cảm thấy ngực mình chạm vào một mảng mềm mại, điều này khiến hắn hơi ngẩn ra, mũi hắn còn ngửi được mùi thơm.
Lý Cửu Nguyệt nhìn Chu Phàm gần trong gang tấc, hai mắt hắn cũng thắt lại, có điều hắn bị vồ ngã nhanh chóng vung trường kiếm vàng óng ánh ở tay phải lên.
Mũi kiếm chém ra một màn vàng nửa vòng tròn.
Bùm bùm bùm ba tiếng, lại cản hai mũi đoản tiễn đang bắn nhanh đến ở ngoài màn vàng.