Chu Phàm ngây ra, trong lòng dâng lên một trận hoang mang, hắn vốn nên rất quen thuộc với tay của mẹ, vừa rồi tất cả phát sinh quá sốt ruột, khiến cho hắn không để ý đến loại chuyện này, nắm nhầm tay cũng không biết,
- Vậy mẹ ta đâu? Ngươi có thể cùng ta quay lại tìm không?
- Tự ngươi đi tìm đi, nữ nhi của ta cũng mất rồi, ta phải đi tìm nữ nhi của ta.
Nam tử có chút phẫn nộ nói.
- Thúc thúc, nói không chừng nữ nhi của ngươi đang ở bên cạnh mẹ của ta đó? Ta cùng quay lại với ngươi.
Chu Phàm vội vàng nói.
Nhưng không có tiếng đáp lại, hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi xa.
Hắn vội vàng thuận theo thanh âm mà đi theo, nhưng nam tử đó để thoát khỏi hắn, đẩy nhanh bước chân, rất nhanh hắn đã không theo kịp nữa.
Hắn mất đi tiếng bước chân của nam tử đó, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Vừa rồi vì tránh né Hắc Thú, hắn không nhớ kỹ lộ tuyến, hiện tại hắn nên đi theo phương hướng nào mới là phương hướng của đường cũ?
Trong tầm nhìn toàn là một mảng đen đỏ, hắn gấp đến độ đầu toàn là mồ hôi.
Hắn lớn tiếng hò hét, hi vọng có người có thể giúp hắn, nhưng căn bản không có ai đáp lại hắn.
Thế giới giống như chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn không muốn đợi tại chỗ nữa, cũng không dám đứng lại tại chỗ, liền đi đến một phương hướng.
Hắn càng hoảng bước đi lại càng nhanh.
Chỉ là hai chân không biết chạm phải thứ gì, khiến hắn ngã xuống đất.
Trên mặt đất toàn là đá vụn, hắn có thể cảm thấy đầu gối cùng với bàn tay của mình đều trào máu ấm.
Đau đớn khiến cho hắn khóc hu hu, bịt mắt cũng bị nước mắt của hắn khiến cho ướt nhẹp.
Hắn rất muốn tháo bịt mắt, nhìn xem hắn nên đi phương hướng nào mới có thể tìm được nhà mình?
Nhưng hắn nhớ mẫu thân từng nói, bất kể phát sinh chuyện gì cũng không thể tháo mắt, chết cũng không được.
Bởi vì tháo bịt mắt chẳng khác nào là chết!
Mặt đất lại rung chuyển, tiếng rít giống như vang lên bên tai.
Là Hắc Thú!
Hắc Thú tới.
Toàn thân hắn run rẩy, giãy dụa từ dưới đất bò dậy.
Chạy ngược với tiếng rít.
Nhưng đây đã không phải con đường mà hắn quen thuộc, hắn lại ngã xuống đất.
Hắn không dám khóc nữa, bởi vì thanh âm của Hắc Thú đó càng lúc càng gần, đại địa cũng đang chấn động.
Hắn chỉ có thể lại đứng lên, chạy về phía trước.
Ầm một tiếng.
Hắn dường như đụng vào một bức tường, khiến hắn bắn ngược về, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, mũi chảy máu, đầu giống như bị phát nổ, đang kêu vù vù.
Cả người hắn cũng lảo đảo.
Hắn đứng lại, cố nén không khóc ra tiếng.
Phía trước đã không có đường, hắn chỉ có thể nằm xuống giống như mẫu thân đã dạy, thầm cầu nguyện Hắc Thú không nhìn thấy hắn.
Đại địa không ngừng rung chuyển.
Qua một hồi lâu, đại địa rung chuyển dần dần chậm lại, cho đến khi biến mất.
Hắn cũng thở phào, dường như Hắc Thú không phát hiện ra hắn, đi theo hướng khác rồi.
Hắn nằm dưới đất kiên nhẫn đợi một lúc, mới ngồi dậy.
Chỉ là vừa ngồi dậy, tiếng gào thét giống như dí vào tai hắn mà vang lên.
Cuồng phong thổi bay tóc và quần áo của hắn.
Hắn hơi sửng sốt, ngửi được một mùi thối, hắn liền có phản ứng.
Hắc Thú đó có lẽ đang ở trước người hắn, cuồng phong lúc trước là thú gầm phát ra.
Hắn theo bản năng nhào sang bên trái, hắn nghe thấy ầm một tiếng.
Bức tường cản hắn đã đổ sập.
Bụi bặm bốc lên, khiến hắn không nhịn được mà ho khan.
Hắn giãy dụa đứng lên, lại muốn chạy.
Nhưng tiếng vù vù lại truyền đến, cánh tay trái của hắn bị xé xuống.
Đau đến khiến mặt hắn vặn vẹo.
Tiếng rít lại vang lên.
Hắn lớn tiếng kêu thảm, tay phải vươn tới bịt mắt, hắn muốn trước khi chết nhìn thấy thế giới này.
Bịt mắt bị hắn kéo xuống.
Bịt mắt bị kéo ra, tia sáng mãnh liệt khiến cho hai mắt Chu Phàm phải chớp chớp mới triệt để thích ứng.
Trong nháy mắt mắt hắn mở ra, thế giới triệt để trở nên im lặng.
Bên cạnh hắn là quái vật hai chân cao mấy chục trượng, quái vật hiển nhiên là Hắc Thú mà bọn họ thường xuyên nhắc tới, chỉ là Hắc Thú không đen, toàn thân nó là màu xanh thẫm, không có diện mạo, giống như một người bị chặt ngang hông, bên hông nó có vô số xúc tu dài nhỏ.
Hắc Thú đã không động nữa, bởi vì Chu Phàm đã mở mắt thì không còn là con mồi của nó.
Chu Phàm không nhìn Hắc Thú nữa, hắn chỉ nhìn từng đoàn hắc quang bồng bềnh trong không khí, hắc quang chỉ to bằng nắm đấm, nhưng lại nhiều không đếm được.
Hắc quang thuần túy mà nhu hòa.
Nhìn hắc quang, tim của hắn giống như một cái chùy đang gõ, lông ở tứ chi dựng đứng lên, hai tay của hắn là một mảng lạnh lẽo.
Một cỗ nóng rực từ sâu trong thân thể hắn trào ra, xoẹt một tiếng, thân thể hắn bốc cháy, hỏa diễm màu đen đang đốt cháy hắn.
Hắn lăn một vòng trên mặt đất, ý đồ muốn dập lửa trên người, chỉ là lửa này càng lúc càng thịnh, khiến cho hắn hét thảm.
Mẫu thân nói đúng, hắc quang là không thể nhìn.