Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 470 - Chương 470. Hắc Quang

Chương 470. Hắc quang Chương 470. Hắc quang

Bổ Mộng Châu từ dưới lòng đất chui ra, phát ra ánh sáng xanh thẫm chiếu rọi Chu Phàm.

- Chưa bắt được Mộng Ngẫu à?

Chu Phàm lẩm bẩm nói.

Hắn cẩn thận nhớ lại hai ác mộng đó, hắn nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn có nắm chắc, hơn nữa đã đến đây rồi, nếu cứ như vậy rời khỏi, hắn cũng sẽ không cam tâm.

- Lại một lần nữa, bất kể lần này có được hay không, cũng không tiếp tục nữa.

Chu Phàm cắn răng hạ quyết tâm nói.

Hắn và Bổ Mộng Châu lẳng lặng đợi, không bao lâu, hắc ám lại bao phủ hắn và hạt châu.

...

Chu Phàm mở mắt, hắn nhìn thấy chỉ có hắc ám vô biên, hắn nghiêng đầu, nghe thanh âm có chút ồn ào ở bên ngoài.

Hắn chỉ cảm thấy hai mắt rất khó chịu, hai mắt hắn bị thứ gì đó giống như mảnh vải che lại.

Hắn vươn tay ra muốn tháo thứ đang che hai mắt hắn, chỉ là một thanh âm truyền đến.

- A Phàm, ngươi tỉnh rồi à? Nhớ kỹ đừng có hồ đồ muốn tháo bịt mắt, nếu không ngươi sẽ chết đó.

Tháo bịt mắt thì sẽ chết?

Chu Phàm nghe thấy lời nói của nữ tử liền ngẩn người, sau đó ký ức khổng lồ quay lại.

Hắn nhớ ra rồi, nữ tử này là mẫu thân của hắn, hiện tại hắn chỉ có tám tuổi.

Từ lúc sinh ra, hắn một mực đeo bịt mắt, chưa từng tháo ra.

Bởi vì mẫu thân nói với hắn, thế giới này tồn tại hắc quang.

Hắc quang không chỗ nào không có, bất kể ai nhìn hắc quang một cái, thân thể sẽ tự động giải thể, dung nhập vào thành một bộ phận của hắc quang.

Mẫu thân sẽ không nói dối hắn, thế giới này người dám tháo bịt mắt mở mắt nhìn thế giới đều chết rồi.

Mọi người sinh hoạt ở trong một thế giới hắc ám nhắm mắt.

Hắn buông tay ra, nói chuyện với mẫu thân, phụ thân của hắn nghe nói cũng chết vì mở mắt.

Hắn và mẫu thân sớm đã quen với loại ngày tháng nhắm mắt này, mẫu thân rất nhanh liền làm xong cơm sáng, bưng tới cho hắn.

Hắn cầm lấy thìa, thậm chí không cần nhìn, cũng có thể ăn một cách tự nhiên.

Nhưng xung quanh đột nhiên chấn động, hắn nghe thấy chén đĩa trên bàn chấn động phát ra tiếng leng keng, nước canh trên thìa trong tay hắn cũng bị bắn ra ngoài.

Bên ngoài truyền đến thanh âm hoảng loạn sợ hãi.

- Là Hắc Thú. . . Hắc Thú tới, A Phàm, ngươi đưa tay cho ta.

Mẫu thân vươn tay ra, lại sờ vào mặt hắn.

Chu Phàm vội vàng giơ cao tay, nắm lấy tay mẫu thân, sau đó mẫu thân dắt hắn đi đến ngoài hầm trú ẩn.

Mẫu thân nói sau khi hắc quang xuất hiện, mọi người của thế giới đều sinh tồn trong từng hầm trú ẩn, bởi vì sự nguy hiểm của thế giới này không chỉ có hắc quang.

Còn có Hắc Thú hắc quang hợp chất diễn sinh.

Hắc Thú sẽ đến bắt giết nhân loại.

Hắn chưa từng mở mắt ra nhìn thế giới một lần nào, cũng chưa từng thấy bộ dạng của Hắc Thú, phải nói là ai cũng chưa từng thấy Hắc Thú, chỉ biết thân thể của Hắc Thú rất khổng lồ, sẽ phát ra tiếng rít quái dị.

Người nhắm mắt lại mất đi thị lực, chỉ có thể trốn trong hầm trú ẩn u ám để tránh Hắc Thú.

Chỉ là cho dù trong hầm trú ẩn u ám, hắc quang vẫn có thể thẩm thấu vào, bọn họ vẫn không thể mở mắt.

Mà Hắc Thú khiến hắn nghe thấy tên là trong lòng sẽ rét run thỉnh thoảng có thể tìm tới.

Ra khỏi hầm trú ẩn, có thể cảm thấy một tia ánh sáng nóng rực bao phủ trên thân thể, đây là ánh mặt trời.

Chung quanh đều là tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi.

Mẫu thân dắt tay hắn, phân biệt ra phương hướng chấn động cùng với tiếng rít, sau đó chạy ngược về với hướng tiếng rít truyền đến.

Mọi người ở hầm trú ẩn sớm đã diễn luyện lộ tuyến chạy trốn khi Hắc Thú tiến vào, đồng thời cũng dọn sạch chướng ngại vật có khả năng làm chặn đường ở xung quanh.

Bọn họ không nhìn thấy gì cũng có thể chạy gấp, tránh Hắc Thú ở phía sau.

Chỉ là dưới tình huống người chen người, khó tránh khỏi sẽ có bất ngờ phát sinh.

Hắn vô ý bị người ta đẩy ngã xuống đất, tay tách khỏi mẫu thân.

Hắn chỉ có tám tuổi cố nén để không rơi nước mắt.

- A Phàm, nắm lấy tay ta.

Mẫu thân gào lên về phía hắn.

Trong lúc vội vàng, bắt được tay vươn tới.

- Bắt được chưa?

- Bắt được rồi.

- Chạy đi.

Hắn lại cùng chạy với mẫu thân.

Một đường chạy như điên, tiếng rít của Hắc Thú ở phía sau càng lúc càng nhỏ.

Hắn cảm thấy mẫu thân đang đi chậm lại, hắn cũng ngừng lại theo.

- Cuối cùng cũng thoát rồi.

Hắn cười cười nói.

Bàn tay đó bỗng buông tay hắn ra.

- Mẹ, chúng ta lúc nào thì về hầm trú ẩn?

Trong lòng hắn có chút kỳ quái, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

Nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, yên lặng tới hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.

- Mẹ, sao ngươi không trả lời?

Hắn có chút khẩn trương hỏi, hắn chỉ là một tiểu hài tử.

- Ta không phải mẫu thân của ngươi, ngươi nắm tay nhầm người rồi.

Một thanh âm của nam tử vang lên.

Bình Luận (0)
Comment