Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 469 - Chương 469. Mê Cung

Chương 469. Mê cung Chương 469. Mê cung

Hắn chỉ có thể tiến về phía trước hoặc phía sau, gặp phải chỗ rẽ chỉ có thể rẽ, thỉnh thoảng sẽ có mấy đường nhánh mở rộng, bất kể hắn lựa chọn con đường nào cũng không nhìn thấy cuối.

Ngẩng đầu nhìn, có thể mơ hồ tính toán ra tường vây ít nhất cũng phải cao mấy trăm trượng.

Tường vây rắn chắc mà bóng loáng, không thể phá hoại, cho dù hắn muốn leo lên, nhìn xem nơi chết tiệt này là đâu, cũng hoàn toàn không thể làm được.

Hắn cảm thấy mình tựa hồ là đang ở trong một mê cung to lớn, nhưng hắn không biết đâu là cửa ra?

Vừa nghĩ tới có thể một mực bị vây trong mê cung, cho đến khi chết đói, hắn giống như bị dội một thùng nước lạnh, khiến cho hắn lạnh run.

Đây cũng là nguyên nhân hắn một mực đi tới không chịu dừng lại.

Trong một canh giờ này, hắn dùng đá nhặt được không ngừng khắc lên tường để đánh dấu, không để đi lại đường cũ mà không biết.

Nhưng mê cung này thật sự quá lớn, hắn một mực cứ vậy đi tới, vĩnh viễn không nhìn thấy cuối, thậm chí ngay cả đường cụt cũng không gặp.

Hắn hoài nghi mình một mực đang đi lòng vòng, nhưng cũng chỉ là hoài nghi.

Bởi vì mỗi một chỗ nhìn đều rất giống nhau, hắn thật sự là không phân biệt được.

Trong lòng hắn cảm thấy càng lúc càng đè nén, giống như lại có tảng đá to đè trên ngực, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Biện pháp có thể nghĩ hắn đều nghĩ tới rồi, chỉ là vẫn không ra được.

Hắn cảm thấy hơi mệt, hai chân trầm trọng giống như đổ chì, chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hắn ngồi xuống trầm mặc suy tư, hắn đến nay cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây.

Hắn cảm thấy thân thể dường như có gì đó không đúng... Là chân trái hơi đau.

Chắc là đi đường quá mệt mỏi mà dẫn tới, hắn cởi giầy, chuẩn bị xoa chân, làm giảm bớt một chút đau đớn.

Giầy vừa cởi, hắn nhìn bàn chân mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngón út chân trái đã biến thành trong suốt, nhìn giống như hắn chỉ còn lại bốn ngón chân.

Hắn cố nén sự sợ hãi trong lòng, vội vàng cởi giầy bên phải xuống, ngón chân phải cũng có ngón út đã gần như không thể nhìn thấy.

Thế này là sao?

Vì sao ngón chân của hắn lại sắp biến mất?

Chẳng lẽ là đi trong mê cung này quá lâu mà dẫn tới à?

Nhưng nếu một mực ngồi ở đây, sẽ bị chết đói.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi không thể dằn xuống được, nhưng hắn vẫn đi giầy, đứng lên.

Có điều không đợi hắn lại bước đi, hắn lại cảm thấy ngón út chân trái đau đớn.

Hắn vội vàng giơ tay nhìn, ngón út tay trái của hắn cũng đang biến thành trong suốt.

Tiếp tục là ngón út tay phải.

Hắn khó tránh khỏi run rẩy, hắn mơ hồ hiểu được, không phải vì nguyên nhân đi đường, mà là nguyên nhân ở trong mê cung này.

Thời gian ở trong mê cung càng dài, thân thể hắn sẽ dần dần tiêu tán, cho đến khi triệt để chết đi.

Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy lưỡi giống như bị đóng băng, hắn nhanh chóng chạy đi.

Hắn phải mau chóng rời khỏi mê cung, nếu không hắn sẽ chết.

Hắn vừa chạy vừa nỗ lực phân biệt phương hướng, ý đồ tìm ra một đường sinh cơ.

Nhưng chung quanh đều là tường vây, phía trước vĩnh viễn không nhìn thấy cửa ra.

Ngón áp út ở hai chân cũng bắt đầu đau đớn, hắn thậm chí không cần nhìn, cũng biết hai ngón áp út của mình sắp biến mất, hắn lại chạy nhanh hơn.

Không chạy ra quá xa, hai ngón áp út ở hai tay cũng đang tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Hắn giống như phát điên, chạy nhanh về phía trước.

Nhưng rất nhanh hắn đã ngã nhào xuống đất, hắn không thể chạy được nữa, bởi vì hai chân hắn đã không còn.

Nhìn bàn chân đã biến mất, phía sau là giầy của mình lăn tới.

Hai tay của hắn cũng trở nên đau đớn, giống như dao cắt, sau đó bắt đầu biến thành trong suốt tiêu tán.

Sự sợ hãi trong lòng hắn dần dần sâu thêm, loại sợ hãi nhìn thân thể của mình tiêu tán này khiến hô hấp của hắn cũng có chút đình trệ, giống như mỗi một đoạn xương cốt trên thân thể đều đang run rẩy.

Nhưng biến hóa của thân thể không vì sự sợ hãi của hắn mà dừng lại.

Tứ chi của hắn đã không còn.

Hắn ngửa mặt, nhìn tường vây cao lớn, thậm chí ngay cả trời cũng bị che lấp, hắn biết thân thể của mình đang dần dần biến thành trong suốt rồi biến mất.

Sợ hãi trước tử vong khiến hắn kinh hãi tới ngay cả thở cũng biến thành gian nan.

Dần dần, hắn có thể cảm thấy từ cổ của mình trở xuống cũng không còn.

Hắn chỉ còn lại một cái đầu.

Hắn giống như đang ở trong biển sâu không thể hô hấp, cho đến khi chỉ còn lại một hơi.

Còn lại một hơi à...

Chỉ là hắn từ từ nghĩ tới vì sao hắn lại sợ như vậy?

Cùng lắm thì chết, vả lại...

Ai nói thân thể biến thành trong suốt thì sẽ chết, nói không chừng hắn chỉ đến một nơi khác.

Vừa nghĩ như vậy, hắn phá lên cười, hơn nửa sự sợ hãi cũng bắt đầu rút đi.

Mê cung đúc từ tường vây bắt đầu sụp đổ.

Ký ức của Chu Phàm quay trở lại, hắn mới nhớ tới vì sao mình lại xuất hiện ở đây, đây chỉ là một ác mộng.

Bình Luận (0)
Comment