Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 468 - Chương 468. Hắn (2)

Chương 468. Hắn (2) Chương 468. Hắn (2)

Bên trong gương cũng không có gì, không mặt không ngừng đổ máu, cũng không có gương mặt yêu ma quỷ quái, cái gì cũng không có, ngay cả bộ dáng của hắn cũng không thể chiếu.

Gương chỉ chiếu ra giường cùng với tủ quần áo và góc nhà, nhưng lại không có bộ dạng của hắn.

Đại não hắn trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm gương, bỗng nhiên phát hiện góc nhà bị màn giường màu trắng che dường như có thứ gì đó đang chuyển động.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu.

Trên trần nhà không biết từ lúc nào xuất hiện vô số tay đứt đang bò, tay đứt tái nhợt không máu thỉnh thoảng lại gõ vào trần nhà bằng gỗ, phát ra tiếng đa đa đa

Một màn này khiến cho đầu hắn kêu ong ong, dường như có máu đang lay động trong đầu.

Hắn cuối cùng mặc kệ ở ngoài cửa có thứ gì đang trốn, lập tức phóng tới cửa trước, trong lòng hắn vẫn sợ cửa sẽ đột nhiên đóng lại, không mở ra được nữa, đến lúc đó sẽ bị tay đứt rơi xuống bóp cổ hắn, bóp cho chết tươi.

May mà, cửa không khóa, hắn kéo cửa, xông ra ngoài, lại dùng sức đóng cửa lại.

Hắn liều mạng chạy xuống thang gác.

Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này, sau đó nói với cha mẹ, trong phòng có thứ không sạch sẽ.

Thang gác uốn lượn, tối tới không nhìn thấy đáy.

Hắn đi xuống mấy chục bậc, cho đến khi sắp không nhìn thấy cầu thang, mới dừng bước.

Không đúng, hắn rõ ràng nhớ là nhà chỉ có hai tầng, vì sao thang gác lại dài như vậy?

Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên, bên trên cũng triệt để tối sầm.

Thang gác u ám, chỉ có một tia sáng chiếu lên người hắn, chung quanh tối thui không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Hai chân hắn hơi run run, nhấc chân chạy lên trên, nhưng chạy hơn một trăm bậc, vẫn không nhìn thấy cuối.

Hắn dừng lại thở, chung quanh im lặng khiến hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập bùm bùm của mình.

Hắn rất sợ, trong bóng tối vô tận dường như có thứ gì đó đang nhìn trộm hắn, tùy thời sẽ lao ra giết hắn.

Đừng sợ! Đừng sợ!

Hắn không ngừng tự an ủi bản thân.

Hắn nghỉ ngơi một lúc, khiến mình tận lực bình tĩnh lại, nhìn thang gác giống như vô hạn.

Hắn nghĩ lên trên đã không nhìn thấy hi vọng, vậy cũng chỉ có đi xuống, chỉ hi vọng phía dưới cùng thang gác không phải nối với địa ngục khiếp người.

Nhưng cho dù là địa ngục, hắn cũng vĩnh viễn không muốn bị vây chết trong thang gác.

Thế là hắn bắt đầu nhấc chân đi xuống.

Đi xuống luôn dễ hơn, thoải mái hơn đi lên.

Hắn bắt đầu yên lặng đếm số cầu thang, làm phân tán sự sợ hãi trong lòng mình.

Một. . . Hai. . . Bảy. . . Mười ba. . . Bốn mươi tám. . . Một trăm hai mươi tám. . . Ba trăm bốn mươi. . . Bốn trăm. . .

Đếm tới cuối cùng, hắn cũng quên là bao nhiêu bậc.

Chỉ là theo xuống thang, hắn dần dần quen hơn một chút, sự sợ hãi trong lòng cũng bắt đầu giảm bớt.

Thang gác đã đến cuối.

Xung quanh là một mảng đen xì.

Không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Hắn ngẩn người, giống như máy móc vươn tay trái ra ấn về bên trái.

Tạch một tiếng, đèn sáng lên.

Đây là một tầng hầm.

Mùi máu tươi nồng đậm phả vào mũi hắn.

Trên sàn là hai cỗ thi thể, một nam một nữ, khuôn mặt già nua dính đầy máu, đây là 'Cha mẹ' hắn.

Hắn bỗng nhiên nghĩ ra rồi, đây không phải cha mẹ hắn, có điều đúng là chủ nhân của cằn nhà, hắn không phải con trai của chủ nhà, hắn là ác quỷ đã giết chết đôi phu phụ đáng thương này.

Chỉ có quỷ mới không bị gương chiếu ra.

Trong nháy mắt ý thức được mình là quỷ, Chu Phàm cảm thấy hô hấp đình trệ, tim của hắn cũng bắt đầu đập chậm lại.

Bên trong não hắn không ngừng nhớ lại hắn là dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết đôi phu phụ đáng thương mới chuyển vào ở này như thế nào.

Thân thể hắn dường như đang tan băng.

Mặt hắn căng ra, yết hầu bị nghẹt lại, hắn há miệng ho khan mấy tiếng,

- Là quỷ thì sao? Ta muốn hít thở, cũng muốn tim tiếp tục đập.

Chu Phàm cố chống đỡ, cảm giác sợ hãi đó tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Dường như biết không giết được Chu Phàm, cảnh tượng chung quanh bắt đầu tan đi.

Ký ức chân chính của Chu Phàm trở lại, những ký ức giả dối đó rời khỏi đầu hắn.

Có điều ý thức của hắn cũng dần dần trở nên mơ hồ, ngay khi hắn sắp bị đưa ra khỏi nơi này, Bổ Mộng Châu tỏa ra ánh sáng xanh thẫm không biết từ đâu chui ra, ánh sáng chiếu khắp người hắn, khiến cho ý thức của hắn trở nên tỉnh táo.

Chu Phàm nhìn Bổ Mộng Châu, hắn hiểu, nếu hắn muốn rời khỏi, chỉ cần thu hồi Bổ Mộng Châu, là có thể rời khỏi.

Hắn cân nhắc một chút ở trong lòng, nhìn Bổ Mộng Châu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

Một lát sau, Bổ Mộng Châu và hắn bị hắc ám giống như nước bao phủ, biến mất.

...

Trôi qua cả một canh giờ, ở trước mắt Chu Phàm, có thể nhìn thấy đều là tường vây cao ngất to lớn.

Giữa tường vây và tường vây, cách nhau một trượng.

Bình Luận (0)
Comment