Trong lòng hắn thủy chung có chút không rõ, vì sao loại tồn tại trình độ đứng đầu như Yên Chi lại cảm thấy hứng thú với Mộng Ngẫu cấp Hắc Oán như vậy?
Có điều Yên Chi không muốn trả lời, hắn hỏi cũng vô dụng.
Trên mặt Yên Chi lộ ra nụ cười hài lòng, ngón tay ngọc nàng búng nhẹ, đã đánh một đạo bạch quang vào trong Bổ Mộng Châu.
Đây chính là cấm chế Yên Chi nói.
Bổ Mộng Châu từ lòng bàn tay Yên Chi bay lên, rất nhanh liền chui vào trong thân thể của Chu Phàm.
- Hiện tại ta sẽ đưa ngươi rời đi, tiến vào trong ác mộng.
Yên Chi thấy đã làm xong việc, nàng lại cười khẽ một tiếng,
- Nếu ngươi có thể sống sót đồng thời mang Mộng Ngẫu về, vậy Du Tứ Quý chính là của ngươi.
- Đợi đã.
Chu Phàm vội vàng gấp giọng nói,
- Ta tin ngươi cũng không muốn ta thất bại, nhưng ngươi có biện pháp nào giảm độ khó của ta ở trong ác mộng không?
- Sao có thể có được?
Yên Chi cười búng tay, sương mù quét về phía Chu Phàm, lượn vòng rồi bao phủ lấy thân thể hắn,
- Nơi đó chính là lĩnh vực của mộng, ta không nhúng tay vào được, có thể thành công sống sót đi ra hay không, phải xem sức thừa nhận của ngươi đối với sự sợ hãi.
Sương mù cuốn một cái, thân thể của Chu Phàm đã biến mất khỏi thuyền gỗ.
Chu Phàm rời đi, Yên Chi dùng chân đạp đạp giáp bản, khiến cho vang khanh khách, nàng cười duyên nói:
- Chuyện ngươi dặn dò ta đã làm rồi, chờ hắn mang về Mộng Ngẫu, ngươi cũng đừng quên lời hứa đối với ta, bằng không ta sẽ không để cho ngươi yên đâu.
Thuyền gỗ vẫn im ắng, không đáp lại.
- Hừ, đúng là quỷ hẹp hòi đáng ghét, ngay cả một câu cũng không chịu nói thêm với ta.
Trên mặt Yên Chi lộ ra một tia u oán.
Chu Phàm từ trên giường tỉnh lại, hắn mở mắt ra, lắc lắc cái đầu có chút choáng váng.
Hắn vén chăn ngồi dậy.
Hắn ngồi cạnh giường, quan sát căn phòng.
Đối diện giường cũng chỉ có một vung bàn gỗ, trên bàn đặt nến, một tấm gương nửa người, cốc nước, còn có một giá sách nhỏ, trên giá sách bày mấy quyển sách.
Đuôi giường đặt một tủ quần áo hai cửa bằng gỗ lim, bên trong là y phục của hắn.
Trước bàn gỗ có cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy sắc trời âm u, điều này cũng khiến cho trong phòng trở nên u ám.
Vừa từ trên giường tỉnh lại, ký ức cuối cùng cũng ùa vào trong não.
Hắn là con trai của chủ nhân căn nhà này, chủ nhân của nhà cũng chính là cha mẹ hắn lúc này đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn.
Vì sao lúc này hắn mới rời giường?
Bởi vì hôm nay hắn vừa hay được nghỉ, không cần đi làm.
Nghĩ đến đây, hắn lại nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ thêm một lát.
Ngay khi hắn sắp thiếp đi, tiếng đa đa quái dị vang lên.
Hai mắt hắn trợn trừng, ngẩn người, thanh âm từ đâu tới?
Tiếng đa đa chỉ vang hai lần rồi không còn nữa.
Hắn cảm thấy chắc là huyễn thính, không nghĩ nữa, mà là cảm thấy rất mệt mỏi, lại nhắm hai mắt lại.
Nhưng tiếng đa đa lại liên tục vang ba lần.
Thế này là sao? Lần này hắn xác nhận không nghe nhầm.
Chu Phàm ngồi dậy, nhìn khắp phòng, nhưng trong phòng trừ hắn ra thì không còn ai khác, thanh âm đến từ đâu?
Tiếng vang quái dị vang lên liên tục, khiến Chu Phàm đứng lên.
Hắn cảm thấy rất không thích hợp:
- Là ai?
Là ai trốn trong phòng hắn?
Hắn nghĩ nghĩ một chút, thanh âm đó hình như truyền đến từ dưới giường.
Hắn vén màn, nhìn xuống gầm giường.
Gầm giường có chút tăm tối trừ một số mạng nhện màu trắng ra thì không có gì.
Không ở gầm giường...
Đa đa đa đa đa!
Thanh âm lại vang lên, mắt hắn co rút lại nhìn chung quanh phòng, sau đó nhìn chằm chằm tủ quần áo gỗ hai cửa.
Cửa gỗ của tủ quần áo dường như đang lắc lư.
Chu Phàm đi đến cạnh bàn cầm nến trên bàn lên.
Nến sắt có đinh nhọn, nếu người trốn bên trong dám đẩy cửa đi ra, vậy nến chính là vũ khí của hắn.
Hắn có thể cảm thấy đây tuyệt không phải trò đùa dai gì, cha mẹ sẽ không nhàm chán đến thế, vậy chính là khi hắn ngủ có người đã lẻn vào.
Vừa nghĩ đến đây, lòng bàn tay của hắn toàn là mồ hôi.
Nhưng hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới vì sao người trốn ở bên trong lúc này lại phát ra kỳ quái kỳ quái như vậy?
Chẳng lẽ trốn trong tủ không phải là người, mà là quái vật gì sao?
Trong tủ không còn bất kỳ động tĩnh gì.
Trầm mặc kéo dài một lúc, hắn tận lực không phát ra thanh âm gì đi tới bên cạnh tủ gỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đó.
Muốn xem sẽ có thứ gì từ chỗ cửa tiến vào.
Nhưng vạn nhất có thứ không nhìn thấy thì sao?
Hắn vừa nghĩ đến đây, toàn thân lại nổi da gà.
Hắn không muốn ở lại đây nữa, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhìn gương nửa người trên bàn, vừa rồi hắn một mực lưu ý tủ quần áo, về sau lại tới cửa gỗ, ngược lại không nghiêm túc nhìn gương nửa người.
Hắn từng nghe người ta nói, nếu có thứ dơ bẩn, vậy sẽ hiện ra trong gương.
Vừa nhìn một cái toàn thân hắn lại lông tóc dựng đứng.