Có điều trong lòng Lý Cửu Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi, dẫu sao đây chính là võ giả Thể Lực Đoạn, mà Chu Phàm lại có thể dựa vào thực lực của Kháng Kích Đoạn, vượt một cảnh giới lớn đánh bại hắn, cho dù là Lý Cửu Nguyệt cơ hồ cũng chưa từng thấy loại võ giả như vậy.
Chu Phàm ném người đeo mặt nạ sang bên, Tử Kim Giáp Trụ trên thân thể hắn hóa thành tử kim quang mang thu vào trong cơ thể, hắn hơi thở phì phò.
Một đao cuối cùng đó đối với hắn mà nói, cũng không thoải mái gì, không ngờ phù giáp cũng bị người đeo mặt nạ này bức ra, nếu là võ giả Thể Lực Đoạn bình thường, cũng không khó chơi như vậy.
Phù giáp của Tử Kim Bát Giáp có thể nói là một loại thủ đoạn cường lực trước mắt của hắn, đáng tiếc là một khi sử dụng, loại kim loại thần kỳ huyết kim này sẽ biến thành uể oải, cần bảy ngày mới có thể khôi phục lại.
Cũng chính là phù giáp dùng một lần cần chờ bảy ngày.
- Chu huynh, ngươi không sao chứ?
Lý Cửu Nguyệt quan tâm hỏi.
- Không sao, ta trước tiên xem hắn đã chết chưa đã.
Sau khi Chu Phàm điều chỉnh lại hô hấp, hắn lại rút đao gỉ, cẩn thận tới gần người đeo mặt nạ nằm trên mặt đất.
Vừa rồi một kích ở trong nước, người đeo mặt nạ bị đánh thành như vậy, cho dù chưa chết, vậy cũng ngất ngây rồi.
Cho nên Chu Phàm có thể xách hắn từ trong nước ra, nhưng xách ra đã được một thoáng thời gian, Chu Phàm lo lắng người đeo mặt nạ đã khôi phục ý thức.
Chu Phàm không muốn cho người đeo mặt nạ này một chút cơ hội nào.
Chỉ là người đeo mặt nạ không nhúc nhích, Chu Phàm ngồi xổm xuống, kiểm tra một chút, phát hiện hô hấp đã đoạn tuyệt, ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị phù lực chấn vỡ.
- Chết rồi.
Chu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nếu có thể bắt sống người đeo mặt nạ, vậy chắc chắn là tốt nhất, nhưng hiện tại đã chết, vậy cũng đành chịu.
Tay trái Chu Phàm có hắc tuyến lan ra, hình thành găng tay, hắn mới kéo mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt của nam tử trung niên, ở bên trái mi tâm của hắn có một mụn thịt.
Rõ ràng là trang chủ Lâm Kiệt của Bích Hồ Sơn Trang.
Người này không chỉ Chu Phàm nhận ra, Lý Cửu Nguyệt cũng nhận ra, bởi vì trước khi đánh vào sơn trang, Yến Quy Lai đã lấy phác hoạ đồ của Lâm Kiệt cho bọn Chu Phàm xem qua.
Mặt Lâm Kiệt có đặc trưng rõ ràng như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không nhận sai.
Chu Phàm lại nhìn mặt nạ ác quỷ đó, đây chỉ là mặt nạ bình thường, không có bất kỳ chỗ nào đặc thù.
- Lý huynh, ngươi xem nên làm gì?
Chu Phàm nhìn về phía Lý Cửu Nguyệt hỏi.
- Trước tiên lục soát một chút, xem trên người hắn có mang theo thứ gì quan trọng không, sau khi lục soát xong, chúng ta đi tìm bọn Yến đại nhân.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ một chút rồi đề nghị.
Chu Phàm cũng có suy nghĩ tương đương, người đã chết rồi, bọn họ mang theo thi thể cũng không có bất kỳ tác dụng gì, sau đó Chu Phàm lục soát thi hài của Lâm Kiệt, chỉ là trừ trong phù đại có một số phù lục cùng với đoản tiễn trên người hắn ra, trên thân thể người đeo mặt nạ không còn bất kỳ thứ gì quá đặc thù.
Chu Phàm hỏi Lý Cửu Nguyệt một chút, có muốn chia một số phù lục không, Lý Cửu Nguyệt cười uyển chuyển cự tuyệt, Chu Phàm cũng biết Lý Cửu Nguyệt không thèm, hắn vui lòng nhận lấy toàn bộ, thậm chí ngay cả phù lục hạ phẩm Hoàng cấp kèm theo trên đoản tiễn cũng bóc xuống.
Lý Cửu Nguyệt rất hứng thú đứng nhìn, chờ Chu Phàm thu thập xong mới nói:
- Chúng ta tới cửa sơn trang xem bọn Yến đại nhân có ở đó không.
Nhưng Chu Phàm liếc thi hài của Lâm Kiệt trên mặt đất, hắn nghĩ nghĩ một chút, hỏi:
- Lý huynh, ngươi nói thế lực mặt nạ này chuyên môn nghiên cứu quái quyệt, lai lịch thần bí, hắn liệu có thể sau khi chúng ta đi rồi thì sống lại không?
Lý Cửu Nguyệt ặc một tiếng,
- Chu huynh, đây là chuyện không thể.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Lý huynh, ngươi chờ một chút.
Chu Phàm nói xong rút đao gỉ ra, phân giải thi thể của Lâm Kiệt.
Nhưng sau khi cắt đầu thi thể xuống, hắn vẫn cảm thấy có chút không ổn, nếu thi thể phân giải rồi vẫn có thể nối lại thì sao?
Cứ thiêu hủy là tốt nhất.
Chu Phàm lại lấy ra phù lục dám lên trên đao gỉ, bổ một đao, hỏa diễm từ thân đao bắn ra.
Thi hài của Lâm Kiệt bốc cháy, tỏa ra từng luồng khói đen.
Lý Cửu Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Chu Phàm hủy thi diệt tích:
- Chu huynh, ngươi có phải quá cẩn thận rồi không?
- Cẩn thận lái thuyền vạn năm, ta không muốn sau này lại gặp phải hắn.
Chu Phàm cười giải trừ phù lục trên đao, thu đao vào vỏ.
Hai người đi tới cửa chính của sơn trang, Lý Cửu Nguyệt ngẩng đầu nhìn sương máu vờn quanh sơn trang đã tiêu tán, hắn có chút kinh ngạc nói:
- Xem ra Chu huynh là người cuối cùng từ trong sương máu đi ra, Mộng Ngẫu chắc là quay về, nguyền rủa này đã bị giải trừ.
Chu Phàm biết Mộng Ngẫu không phải quay về, mà là bị hắn bắt tới Khôi Hà Không Gian.