- Lý huynh, ngươi từ trong ác mộng đi ra được bao lâu rồi? Vì sao một mình ngươi lại xuất hiện ở đây?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
Lý Cửu Nguyệt nhìn phía trước, hai mắt hắn chớp chớp nói:
- Ta ra thì gặp phải người đeo mặt nạ đó, chưa đánh với hắn được một lúc thì ngươi ra, ta đương nhiên cũng giống như ngươi, bị Mộng Ngẫu di chuyển ra.
- Vậy ngươi có nhìn thấy người khác trong ti không?
Chu Phàm cảnh giác nhìn xung quanh, hắn không chú ý thấy biểu cảm vi diệu trên mặt Lý Cửu Nguyệt.
- Ặc, không, đã nói ta vừa ra thì gặp ngươi mà.
Lý Cửu Nguyệt lắc đầu nói.
Khi hai người nói chuyện, đã đến cửa chính sơn trang, chỉ là không nhìn thấy bọn Yến Quy Lai.
Xung quanh là một mảng im lặng, giống như ở phụ cận sơn trang chỉ có hai người bọn họ.
- Yến đại nhân từng nói, nếu không ai ở cửa chính sơn trang, vậy tới triền núi lúc ban đầu chúng ta dừng lại để tập hợp, hiện tại chúng ta tới đó, xem có thể tìm được bọn họ không.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
Lý Cửu Nguyệt đối với điều này tất nhiên không có dị nghị gì.
Hai người không dừng lại ở Bích Hồ Sơn Trang nữa, mà là chạy tới triền núi lúc ban đầu.
Triền núi đó vốn cách Bích Hồ Sơn Trang không xa, bọn họ rất nhanh liền nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy triền núi, Chu Phàm bảo Lý Cửu Nguyệt chậm lại, hai người đều mặt lộ vẻ cảnh giác rút binh khí ra.
Dẫu sao không ai biết dưới triền núi liệu có kẻ địch ẩn tàng đang mai phục hai người bọn họ hay không.
Có điều bọn họ rất nhanh liền bình tĩnh lại, dưới triền núi chính là bọn Yến Quy Lai.
Trừ Yến Quy Lai, Áo công công cũng từ trong ác mộng thoát ly ra, còn có hai Ngân Ấn Lực Sĩ Tốc Độ Đoạn, một Lực Sĩ Kháng Kích Đoạn, ba Phù Sư, một Thám Quyệt Viên.
Bọn họ nhìn thấy hai người Chu Phàm trở về, đều mặt lộ ý mừng.
Hai người Chu Phàm và bọn Yến Quy Lai vừa hội hợp mới biết được, bảy người Yến Quy Lai sau khi may mắn không tiến vào ác mộng, không gặp phải đối thủ, bọn họ đều bị dịch chuyển đến bên trái sơn trang, tìm kiếm xung quanh một lần, nhưng không phát hiện kẻ địch.
Bởi vì sương máu vẫn đang khuếch tán, bọn họ sợ lại bị liên lụy vào, hơn nữa sơn trang quá lớn, như vậy rất dễ bị tản mát, dứt khoát đến triền núi này tập hợp chờ những người tiến vào trong ác mộng như bọn Chu Phàm.
Không bao lâu sau, bọn Áo công công cũng lục tục đến nơi này.
Hiện tại hai người Chu Phàm gia nhập, vậy có tổng cộng mười một người còn sống.
Yến Quy Lai và bọn Áo công công nghe Chu Phàm nói sương máu đã tiêu tán, không ít người trên mặt đều lộ ra vẻ buồn bã, bốn người tiến vào ác mộng chỉ sợ là chết rồi.
Chu Phàm đối với điều này thì hiểu rõ hơn, hắn ở bên trong vượt qua ba ác mộng, thời gian dài như vậy, mộng gì chắc cũng qua rồi mới đúng, hơn nữa Mộng Ngẫu cũng bị hắn bắt đi, cũng chẳng khác nào trận pháp ác mộng đã bị phá giải, nhưng bốn người đó vẫn chưa ra, vậy chỉ có một khả năng.
Bốn người đó trước khi Chu Phàm bắt Mộng Ngẫu đi đã bị ác mộng cắn nuốt rồi.
Hắn khẽ thở dài.
- Chờ thêm một chút đi.
Yến Quy Lai sầm mặt nói.
Sau khi trầm mặc đợi nửa nén hương, vẫn không nhìn thấy người trở về, lúc này cũng không cần đợi thêm nữa.
Lần này mười bảy người của Nghi Loan Ti đi ra, lại chết sáu người, tổn thất như vậy không thể nói là không thảm trọng.
- Đi thôi, về trước rồi nói.
Yến Quy Lai nghiêm mặt đi tới phương hướng xích đạo.
Áo công công dẫn đầu đuổi theo, sắc mặt hắn cũng khó coi, thấp giọng thương lượng với Yến Quy Lai.
Đám người Chu Phàm cũng trước sau đuổi theo.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đi sau cùng, Lý Cửu Nguyệt dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói:
- Ngươi thật sự không định nói ra chuyện ngươi giết chết Lâm Kiệt à?
Chu Phàm trước khi đến đã dặn dò Lý Cửu Nguyệt, cho nên Lý Cửu Nguyệt cũng không nhắc tới việc này.
Chu Phàm chỉ hơi lắc đầu, dẫu sao Lâm Kiệt cũng là cao thủ Thể Lực Đoạn, hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Lý Cửu Nguyệt chỉ khẽ gật đầu, không nhắc tới việc này nữa.
Lại đi một lúc, nguy hiểm cơ bản đã giải trừ, Chu Phàm lại nghĩ tới một chuyện khác, sắc mặt hắn có chút cổ quái liếc Lý Cửu Nguyệt ở bên cạnh, sau đó lại di dời tầm mắt.
Hắn hoài nghi Lý Cửu Nguyệt là nữ. . .
Bởi vì khi hắn nhào lên người Lý Cửu Nguyệt, phát hiện ngực hắn có chút mềm mại, hơn nữa trên người còn có một loại mùi thơm.
Bình thường khi ở chung, hắn cảm thấy cơ ngực của Lý Cửu Nguyệt là nảy nở hơn nam tử bình thường một chút, hiện tại nghĩ lại, đó chắc không phải cơ ngực. . .
Có điều ở cổ đại có cơ ngực to trong thế giới võ giả cũng không phải không có, cho nên Chu Phàm một mực không hoài nghi nhiều.
Nhưng một ôm này lại thêm chuyện Lý Cửu Nguyệt bốc phét mình tới Mai Hương Viện là giả...
Chu Phàm càng nghĩ càng là cảm thấy, Lý Cửu Nguyệt tuyệt đối là nữ.