- Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác của ta à?
Thân ảnh thân hình cao lớn lẩm bẩm nói,
- Vừa rồi ta hình như cảm thấy có thứ gì đó ở cạnh cửa sổ nghe trộm chúng ta nói chuyện.
- Nếu có người nghe trộm, hắn có nhanh tới mấy cũng không thể chạy thoát tới một chút bóng dáng cũng không thấy, hơn nữa chúng ta còn bày ra cấm chế giám thị, có ai có thể nghe trộm chúng ta nói chuyện chứ.
Lên tiếng là thân ảnh bén nhọn quái dị, hắn chỉ thấp hơn nam tử cao lớn đó một đoạn.
- Vậy chắc là ảo giác của ta rồi.
Nam tử thân hình cao lớn lắc đầu.
- Bất kể có phải ảo giác hay không, lần sau tụ hội đừng đặt ở đây, đi thôi, trời sắp sáng rồi.
Tiểu cô nương mở miệng nói.
- Vậy có tin tức thì lại liên hệ với nhau.
Nữ tử trẻ tuổi cười nói.
Bốn cái bóng vù một cái, rời đi về bốn phương hướng.
Nhà cũ biến thành tĩnh lặng không tiếng động.
Chỉ một lát sau, bốn cái bóng lại xuất hiện, bọn họ nhìn nhau, vẫn không phát hiện ra gì, thân ảnh vù một cái, lại biến mất.
Chu Phàm nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, thậm chí khi bốn người đó xuất hiện ở phía trước cửa sổ mở miệng nói chuyện, hắn cũng không mở mắt.
Bởi vì có một số người hoặc quái quyệt có lẽ sẽ rất mẫn cảm đối với thị tuyến.
Bốn người đó đi rồi còn quay lại, sau đó lại rời khỏi, Chu Phàm cũng không lập tức đứng lên.
Bởi vì ai biết được bọn họ liệu có sẽ quay lại lần nữa hay không, thậm chí có thể đang trốn trong chỗ tối nhìn trộm chung quanh căn nhà.
Dưới tình huống không biết thực lực của đối thủ, Chu Phàm không muốn nổi xung đột với bốn người ở đây.
Hơn nữa Nghi Loan Ti nói không chừng vẫn cần dùng những người này, cho nên sách lược tốt nhất chính là không để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của mình.
Chu Phàm lại kiên nhẫn đợi một hồi lâu, sau khi xác nhận những người đó chắc đã thật sự rời đi, hắn mới rụt rè từ dưới đất đứng lên.
Hắn nhìn căn nhà một cái, không muốn đi vào, mà là lặng lẽ không tiếng động chọn một ngõ nhỏ chạy vào.
Ngõ nhỏ ở đông phường vòng vòng vèo vèo, nếu Chu Phàm muốn từ ngõ nhỏ đi ra, sợ rằng tới hừng đông cũng không tìm thấy đường ra, hắn nhẹ nhàng nhảy một cái lên nóc nhà, phân biệt tốt phương hướng, mới giẫm lên nóc nhà dùng thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật đi về tây phường.
Chỉ là hắn đi được một lúc, lại dừng chân, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Tuy ngõ nhỏ vòng vèo, nhưng bốn người này tự xưng là rất hiểu về Thiên Lương Thành, vậy đi từ ngõ nhỏ chắc sẽ không lạc đường hơn nữa cũng an toàn kín đáo hơn, vậy vì sao khi tới lại giống như hắn từ nóc nhà mà đến?
Nếu không phải từ nóc nhà mà đến, sẽ không bị hắn phát hiện, chẳng lẽ là cố ý dụ hắn tới sao?
Có điều nghĩ kỹ lại, chuyện này lại không quá có khả năng, hắn xuất hiện trên nóc nhà chỉ là lâm thời nổi hứng, những người đó không thể biết trước, hơn nữa từ những hành động của bọn họ ở trước cửa sổ nhà cũ cho thấy, hiển nhiên lúc trước là không biết sự tồn tại của mình.
Chu Phàm trầm mặc một lúc, hắn thầm nghĩ có lẽ bốn người đó là cảm thấy đi ngõ nhỏ quá chậm lại hoặc là sợ trên đường gặp phải một số người thường đêm khuya trở về, từ đó mà bị người ta thấy.
Chu Phàm không nghĩ nữa, mà là lại lao về phía tây.
Tốc độ của hắn cực nhanh, rất nhanh đã ra khỏi đông phường xuyên qua bắc đại nhai, tiến vào trong tây phường, hạ xuống sân nhỏ của mình.
Chu Phàm vừa giải trừ trạng thái ẩn giáp trên người, mở cửa, Lão Huynh đã rất quen thuộc đối với tiếng bước chân của hắn, lỗ tai chỉ khẽ động một chút, ngay cả mắt cũng không mở.
Chu Phàm thu thập đơn giản một chút, mới nằm xuống nhắm mắt.
Hắn nhớ lại lời nói của bốn người đó, hắn đã lờ mờ có suy đoán đối với thân phận của bốn người.
Suy nghĩ một lúc hắn lại thở dài một hơi, xem ra tình thế của Thiên Lương Thành còn phức tạp hơn hắn nghĩ.
Ánh rạng đông xuyên qua màn đêm như tấm màn đen, chiếu xuống Thiên Lương Thành, cả tòa thành thị đã sống dậy.
Cho dù đêm qua khuya mới ngủ, nhưng Chu Phàm cũng không cảm thấy mệt mỏi, hắn mang theo Lão Huynh rời khỏi tiểu viện, giống như thường ngày đi qua Thiên Lương Đại Đạo, bước vào Thiên Lương Nhai, tới cửa hàng ăn sáng gặp Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt vẫn giống như mỗi sáng, vẫy tay với hắn.
Chu Phàm cười đi tới, ngồi xuống đối diện Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt thì cầm lấy bánh bao thịt đã sớm chuẩn bị trước ném cho Lão Huynh.
Lão Huynh miệng ngậm bánh bao thịt, bước sang bên cắn ăn, giải thích một cách sinh động cái gì gọi là bánh bao thịt đánh chó.
Lý Cửu Nguyệt cười cười, nhìn động tác của Lão Huynh với vẻ hứng thú,
- Lão Huynh là chó thông minh nhất ta từng thấy, nó nhìn thế nào cũng không giống như một con chó già, không hổ là chó đã hoàn thành một lần sinh mệnh tiến hóa, Khuyển Thai Hoàn ngươi nói thực sự hết rồi à? Nếu có thể kiếm một số đến đây, ta cũng muốn lấy cho chó ăn.