Hắn có chút không dám khẳng định chính căn nhà này, dẫu sao nếu bọn họ cẩn thận một chút, có thể sẽ không lựa chọn đặt chân phía trước cứ điểm, mà phải sau khi đặt chân thì đi thêm một đoạn thời gian.
Mượn lợi thế của ẩn giáp, bước chân Chu Phàm nhẹ nhàng, giống như mèo đi đường không tiếng động, lặng lẽ tới gần cằn nhà đó.
Khi cách cửa gỗ ba thước, Chu Phàm lại dừng bước.
Cửa gỗ lờ mờ vặn vẹo, giống như dòng nước lay động.
Sắc mặt Chu Phàm ngưng trọng nhìn cửa gỗ cổ quái, hắn biết đây khẳng định là thủ đoạn giám sát kỳ lạ nào đó, nếu không phải hắn đang ở trạng thái ẩn thân, có lẽ đã bị phát hiện rồi.
Chu Phàm cẩn thận vòng qua cửa gỗ, đi tới phía trước cửa sổ phía bên phải phòng, bên trong không có một tia sáng.
Hắn không đụng vào vách tường, mà là tựa lỗ tai tới gần cửa sổ cẩn thận lắng nghe, loại nhà ở này vốn cũ nát, hiệu quả cách âm của cửa sổ không quá tốt, có người trong nhà cho dù hạ thấp giọng, nhưng Chu Phàm dựa vào gần như vậy, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
- Sao bọn họ lại trở lại?
Có một thanh âm trầm thấp khàn khàn dẫn đầu vang lên trong phòng, trong thanh âm bao hàm ý phẫn nộ.
- Có thể là bởi vì chuyện Bích Hồ Sơn Trang, một thành viên quan trọng của bọn họ bị Nghi Loan Ti giết chết, cho nên bọn họ mới trở lại.
Một thanh âm quái dị bén nhọn khà khà cười một tiếng.
Bích Hồ Sơn Trang? Thành viên quan trọng?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, những kẻ trong phòng đang nói tới chắc là Lâm Kiệt bị hắn giết chết, bọn họ trở về, nói cách khác thế lực của người đeo mặt nạ đã trở lại, vậy trong phòng là ai?
- Hừ, bọn Yến Quy Lai đúng là vô dụng, như vậy cũng không thể phá sạch được hang ổ của bọn họ.
Thanh âm của một nữ tử vang lên,
- Chúng ta mất rất nhiều tâm tư, mới dẫn được Thám Quyệt Viên của Nghi Loan Ti tới Bích Hồ Sơn Trang.
Điều này lại khiến trong lòng Chu Phàm cả kinh, tình báo về Bích Hồ Sơn Trang là đến từ sự dẫn dắt của những người này? Bọn họ làm như vậy là vì gì?
- Là vì tin tức bị lộ.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn ban đầu thở dài,
- Xem ra không chỉ là chúng ta, những người đó ở Nghi Loan Ti cũng có bố trí, bằng không tổn thất lần này có thể khiến bọn họ rút khỏi Thiên Lương Lý rồi.
- Đúng là phí sức.
Thanh âm của một tiểu cô nương vang lên.
- Vậy hiện tại nên làm gì? Bọn họ quay lại chắc không phải là để trả thù Nghi Loan Ti chứ?
Thanh âm của tiểu cô nương có chút lo lắng,
- Những kẻ đó không kiêng nể gì, nếu làm lớn chuyện sẽ chỉ liên lụy tới chúng ta.
- Trước tiên cứ xem đã rồi nói, nghĩ cách tìm ra điểm ẩn thân của bọn họ, lại lợi dụng lực lượng của Nghi Loan Ti.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn nói.
- Ngươi nói bọn họ rốt cuộc trốn ở góc nào trong thành? Chúng ta quen thuộc với Thiên Lương Thành còn hơn cả Nghi Loan Ti, vì sao mỗi lần đều không tìm thấy bọn họ?
Trong thanh âm quái dị bén nhọn lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.
- Rồi sẽ có biện pháp tìm được bọn họ...
Thanh âm tiểu cô nương lạnh lùng nói.
Những người trong phòng lại thương lượng vài câu về việc này, sau đó bọn họ lại nói tới một đề tài khác.
- Sao ta cảm thấy gần đây trong thành có chút không thích hợp?
Nữ tử trẻ tuổi bỗng nhiên mở miệng nói.
- Cái gì không thích hợp? Không phải là những người đó đang làm mưa làm gió à.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp nói.
- Không phải, chỉ là ta luôn có một loại cảm giác tâm thần bất an, giống như có thứ gì đáng sợ đã tới Thiên Lương Thành vậy.
Nữ tử trẻ tuổi do do dự dự nói.
Ba người còn lại trong phòng nghe thấy nữ tử trẻ tuổi nói như vậy, đều trở nên trầm mặc.
- Thiên phú dự cảm của ngươi có đôi khi rất linh nghiệm, chẳng lẽ những người đó vì trả thù Nghi Loan Ti, dẫn một quái quyệt cấp bậc cực cao tới Thiên Lương Thành à?
Thanh âm tiểu cô nương mang theo một tia ngưng trọng.
- Bất kể là như thế nào, chúng ta đều phải cẩn thận.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp chậm rãi nói,
- Nếu quá nguy hiểm, vậy chúng ta rút khỏi Thiên Lương Thành.
- Những người đó đúng là đáng giận, vốn chúng ta là đi theo lộ tuyến phát triển lâu dài, ngày tháng đang tốt, bọn họ vừa tới, liền phá đi sự cân bằng trong thành.
Trong thanh âm của nữ tử trẻ tuổi mang theo hận ý.
Thanh âm trong phòng bỗng nhiên biến thành khẽ đi, thì thầm to nhỏ.
Chu Phàm vốn đang tập trung tinh thần nghe vừa định tới gần thêm một chút, nhưng mặt hắn cứng lại, không chút do dự di chuyển mấy bước, rời khỏi bên cửa sổ, cả người nằm trên mặt đất ven tường.
Trong không khí ngoài cửa sổ có dòng nước vặn vẹo di động, một thân ảnh cao lớn hiện ra.
Trong phòng cũng nhanh chóng bay ra ba cái bóng.
Ba cái bóng chiều cao không đồng nhất hội hợp với thân ảnh cao lớn, bọn họ nhìn quét tất cả xung quanh, chỉ là bọn họ cũng không nhìn thấy gì.