- Ngươi chính là mơ mộng hão huyền, nếu cảnh giới của ngươi cao hơn một chút, việc này sẽ rất đơn giản, nhưng với cảnh giới Thể Lực Sơ Đoạn của ngươi hiện tại, thế giới này lớn như vậy, ta muốn giúp ngươi tìm ra một người chỉ có ít tin tức như vậy, đừng nói là năm mươi con sâu xám lớn, cho dù là năm trăm con sâu xám lớn, lão nương cũng không làm được.
Yên Chi cười lạnh nói.
- Ta không cần ngươi tìm khắp thế giới.
Chu Phàm hơi nhướng mày,
- Ta dám khẳng định hắn trốn trong Thiên Lương Thành, hạn định ở tòa thành này, muốn tìm ra hắn ta nghĩ không phải quá khó chứ?
- Phạm vi một tòa thành à?
Trong thanh âm của Yên Chi mang theo vẻ do dự.
Chu Phàm trầm mặc chờ.
- Nếu chỉ là một tòa thành, hắn lại dùng Khiển Quyển Phát tính kế ngươi, vẫn cũng không phải không có cách...
Yên Chi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng,
- Vạn nhất hắn không ở trong thành như ngươi nói, ta cũng sẽ không trả lại sâu xám đã cầm tới tay cho ngươi, nếu ngươi nghĩ kỹ rồi thì sinh ý này ta nhận.
- Không có vấn đề.
Chu Phàm không chút do dự đáp ứng.
Nếu người đó rời khỏi Thiên Lương Thành, vậy đại biểu nguy hiểm tạm thời được giải trừ, làm như vậy cũng không thiệt gì.
Trong màn che như ẩn như hiện, Yên Chi vén chăn ra, nàng từ trên giường ngồi dậy vươn bàn tay trắng nõn, vén màn che, từ bên trong đi ra.
Nàng mặc lụa trắng lụa trắng, hai chân trần đạp lên giáp bản, khuôn mặt kiều diễm vô song đó có chút tái nhợt, tạo cho người ta một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy kinh ngạc, bộ dạng của Yên Chi giống như vừa trải qua một hồi bệnh nặng, thật sự có thể là do cái đó dẫn tới, xem ra cảnh giới của nữ tử có cao tới đâu, chu kỳ tuần hoàn trên sinh lý nên đến thì vẫn sẽ đến, nên đau thì vẫn sẽ đau.
Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất như vậy, Yên Chi nhìn thì cũng có thêm một tia khói lửa.
- Ngươi đang nghĩ gì thế?
Yên Chi Nga Mi nhíu lại.
- Không có gì, chỉ là nghĩ tới Yên Chi cô nương bị bệnh, ta lại vẫn muốn phiền Yên Chi cô nương, thật sự có chút ngượng ngùng.
Chu Phàm cười khan một tiếng, suy nghĩ trong lòng là không thể nói ra, bằng không nữ nhân này khẳng định sẽ xù lông.
- Ta không bệnh.
Nhắc tới chuyện này sắc mặt Yên Chi lại lạnh lùng, nàng vươn tay, sương mù màu xám ngưng kết thành quả cầu lưu ly trong lòng bàn tay nàng, từng con sâu xám trong quả cầu lưu ly hóa thành quang đoàn dung nhập vào lòng bàn tay.
- Không bệnh thì không bệnh.
Chu Phàm thuận theo lời của nàng ta cười nói.
Yên Chi lấy đi năm mươi con sâu xám lớn, sắc mặt hơi dịu đi, có điều vẫn như dì ghẻ nói:
- Khiển Quyển Phát đã là ký sinh ở trên người ngươi, vậy tất nhiên là hợp chất diễn sinh kết hợp tóc ngươi và quái quyệt, nó không nói sai, nếu nó chết, ngươi sẽ phải bệnh nặng một hồi, ít nhất phải nằm trên giường một hai năm, bất kể ngươi là cảnh giới gì cũng vô dụng.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống, Khiển Quyển Phát không nói sai, vậy phiền rồi.
- Ngươi muốn xử lý Khiển Quyển Phát, ta có thể cung cấp hai biện pháp cho ngươi, tùy ngươi lựa chọn.
Yên Chi nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Nói nghe thử đi.
Chu Phàm nghiêm túc nói, hắn bỏ ra năm mươi con sâu xám lớn, chính là để giải quyết Khiển Quyển Phát.
- Biện pháp thứ nhất chính là ngươi có thể giết Khiển Quyển Phát, có điều trước khi giết, ta có thể cho ngươi một kiện pháp khí dùng một lần, chặt đứt liên lụy giữa ngươi và nó, như vậy cho dù nó chết, cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.
Yên Chi cười cười nói.
- Biện pháp thứ hai là không cần giết Khiển Quyển Phát, nó cũng là tóc ngươi sinh ra, vậy có thể dùng như một kiện pháp khí, ta truyền cho ngươi phương pháp khống chế Khiển Quyển Phát, ngươi không cần lo lắng bị nó phản phệ.
- Ngươi kiến nghị ta chọn cái nào?
Chu Phàm thầm cân nhắc trong lòng một chút rồi hỏi.
- Ta đương nhiên kiến nghị ngươi chọn cách thứ hai, Khiển Quyển Phát không mạnh, nhưng tốt xấu gì là một thứ không tồi, nhất là nó trên trói buộc đối với người ở cảnh giới như ngươi mà nói thì vẫn có chút công dụng.
Yên Chi có chút tùy ý nói.
Chu Phàm cũng nghĩ như vậy, giết thì không bằng thu để mình sử dụng, hắn gật đầu,
- Vậy ta chọn biện pháp thứ hai.
Ngón trỏ Yên Chi điểm nhẹ, đầu ngón tay tỏa ra một điểm sáng màu tím bay vào trong đầu Chu Phàm.
Trong đầu hắn lờ mờ có thêm một loại pháp môn khống chế Khiển Quyển Phát.
Yên Chi lại vươn tay chụp vào trong sương mù, lấy ra một đạo phù lục màu tím, đưa cho Chu Phàm.
Chu Phàm tiếp nhận phù lục thu lại, đạo phù lục này là mấu chốt của pháp môn khống chế Khiển Quyển Phát.
- Vấn đề Khiển Quyển Phát đã giải quyết cho ngươi rồi.
Yên Chi cười cười,
- Vậy tới lượt người ngươi muốn tìm.