Chỉ có trước tiên dùng gia cầm như gà vịt kiểm nghiệm một phen.
Các bộ khoái mở lồng, đuổi một con gà, hai con vịt và một con ngỗng vào trong ngõ nhỏ.
Chỉ là gà vịt ngỗng vào ngõ nhỏ thì không trở ra nữa.
Võ Thành Tài và Mục Kiến Nguyên dỏng tai lắng nghe, không nghe thấy thanh âm gà vịt ngỗng phát ra.
Bên trong là một mảng tĩnh mịch.
Một bộ khoái lại dùng gậy trúc gõ gõ vào trong ngõ nhỏ, vẫn không nhìn thấy gà vịt ngỗng chạy ra.
- Thu hồi gậy trúc đi, cẩn thận một chút.
Võ Thành Tài trầm giọng nói.
Các bộ khoái rụt rè thu gậy trúc lại, gậy trúc dính máu tươi màu đỏ cùng với một số lông vũ.
- Vừa rồi dùng gậy trúc có cảm giác quét phải dị vật gì không?
Mục Kiến Nguyên hỏi bộ khoái vừa sử dụng gậy trúc.
- Không.
Bộ khoái lắc đầu nói.
Võ Thành Tài và Mục Kiến Nguyên nhìn nhau, nếu không có, gà vịt ngỗng đưa vào lại ngay cả thân thể cũng không còn.
Nhưng vẫn chưa thể khẳng định rốt cuộc là biến mất như thế nào.
Ngõ nhỏ này có chút khó giải quyết hơn bọn họ nghĩ.
Rốt cuộc là thứ gì mới dẫn tới loại tình huống này?
Hiện tượng quái quyệt loại sương khói này thật sự quá nhiều, chỉ là từ những khói đen này cho thấy, khó mà nghĩ ra được là quái quyệt nào làm.
Võ Thành Tài bảo bộ khoái dùng bình mạo hiểm đựng một bình khói đen trở về.
Hai tay bộ khoái đeo găng tay phù lục đặc chế, hắn một tay cầm bình sứ, nhìn hai vị Lực Sĩ.
Võ Thành Tài một cái Cấm Tà Phù trên người bộ khoái tay cầm bình này một cái, không nhìn ra có gì dị thường.
Võ Thành Tài lại sai người bắt một con thỏ, cẩn thận mở nắp bình, khói đen rơi xuống đầu con thỏ.
Sau khoảng mười lăm phút, con thỏ không có bất kỳ điều gì dị thường.
- Nhìn thì không giống nguyền rủa, cũng không giống như độc khí, vậy vì sao sương khói này lại cứ vờn quanh không tiêu tan.
Võ Thành Tài nhíu mày lẩm bẩm.
Sau khi bọn họ đến nơi này, gió đã thổi vào trong ngõ nhỏ mấy lần, nhưng khói đen lại không có dấu hiệu bị thổi đi.
Gió cũng không thổi khói đen đi được, khói đen bao phủ ngõ nhỏ quả thật rất kỳ quái.
Võ Thành Tài và Mục Kiến Nguyên thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể đi mời một vị Phù Sư tới đây.
Vị Phù Sư đó đứng ở cửa ngõ nhìn một lúc, cuối cùng vẻ mặt bất đắc dĩ xoay người quay lại,
- Chỉ nhìn như vậy, thật sự không nhìn ra được huyền cơ bên trong.
Hai vị Lực Sĩ của Võ Thành Tài đều trầm mặc.
Ba vị võ giả của Nghi Loan Ti Phủ lại thử dùng phù lục của phủ ti để xua đi khói đen cổ quái trong ngõ nhỏ, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Cuối cùng thật sự chịu rồi, bụng Mục Kiến Nguyên phát ra âm thanh nói:
- Một khi đã như vậy, để ta vào xem là được.
- Mục huynh...
Trên mặt Võ Thành Tài lộ ra một tia lo lắng.
- Võ huynh, chắc ngươi cũng biết, trong hai người chúng ta, ta thích hợp tiến vào bên trong kiểm tra tình huống hơn.
Mục Kiến Nguyên cười cười, tháo đai lưng, cởi bỏ quần áo.
Ba tấc trên rốn Mục Kiến Nguyên không ngờ có một mặt người, mặt người nhất trí với bộ dạng của hắn, chỉ là nhỏ hơn mặt hắn rất nhiều.
Miệng mặt người ở bụng một há một đóng, phát ra âm thanh.
- Ta trời sinh bụng có Khu Chú Kiểm, công kích nguyền rủa của quái quyệt tầm thường đều không làm gì được ta.
Mục Kiến Nguyên là quyệt nhân, chuyện này ở Nghi Loan Ti không tính là bí mật gì.
Hai người sớm đã có hẹn ngầm, loại chuyện này bình thường sẽ do Mục Kiến Nguyên đi ứng phó, chỉ là không biết vì sao, trong lòng Võ Thành Tài có chút bất an.
Nhưng khói đen trong ngõ nhỏ lại không thể để đó mặc kệ, đây là chức trách của bọn họ.
Võ Thành Tài suy nghĩ một lúc thu hồi quạt xếp, củng chắp tay sắc mặt nghiêm túc nói:
- Vậy kính nhờ Mục huynh.
Mục Kiến Nguyên cởi áo dài xuống, thắt bên hông, sắc mặt hắn biến thành ngưng trọng.
Năng lực quyệt nhân Khu Chú Kiểm của hắn, không thể giải chú thay người khác, nhưng khi bước đầu nắm giữ có thể chống đỡ những công kích vô hình vô chất như nguyền rủa của quái quyệt.
So với Cấm Tà Phù thường dùng thì không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Vả lại trải qua rèn luyện nhiều năm như vậy, Khu Chú Kiểm của hắn thậm chí có thể phát ra sóng âm công kích kẻ địch.
Khu Chú Kiểm nhìn thì không mạnh, nhưng đã cứu tính mạng của Mục Kiến Nguyên vô số lần.
Có thể nói Khu Chú Kiểm là chỗ dựa lớn nhất để hắn cả gan gia nhập Nghi Loan Ti.
Khói đen đã được bọn họ nghiệm chứng, không có bất kỳ tính ăn mòn mạnh nào.
Mục Kiến Nguyên che miệng mũi rụt rè bước vào trong khói đen, thanh âm của hắn từ khói đen truyền tới:
- Ta tạm thời không sao, cũng không gặp phải bất kỳ công kích gì.
- Ở bên trong có thể nhìn được không?
Võ Thành Tài hỏi.
- Tầm nhìn khoảng ba thước.
Mục Kiến Nguyên ở trong sương khói trả lời.
Võ Thành Tài lại hô vào bên trong:
- Mục huynh, ngươi cẩn thận một chút, nếu có quái quyệt công kích ngươi, ngươi chạy về bên chúng ta hoặc là lớn tiếng nói cho chúng ta biết.