Bên trong ngõ nhỏ tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, những gia cầm gà vịt ngỗng đó đi vào liền không ra được nữa, khẳng định có thứ gì đó đã giết chúng.
Mục Kiến Nguyên nói một câu biết rồi, hắn tiếp tục đi vào bên trong.
Đám người Võ Thành Tài ở lại bên ngoài vẻ mặt khẩn trương chờ đợi, cũng tùy thời chuẩn bị trợ giúp Mục Kiến Nguyên.
Không bao lâu sau, thanh âm của Mục Kiến Nguyên lại truyền tới:
- Ta đã ra rồi.
Ngõ nhỏ này chỉ dài ba trượng, đứng ở một đầu khác của ngõ nhỏ thanh âm cũng rất dễ truyền tới.
Bọn Võ Thành Tài đều ngẩn người, nghe thì Mục Kiến Nguyên dường như không gặp công kích.
- Mục huynh, ngươi đừng tiến vào ngõ nhỏ nữa, đứng đó chờ chúng ta tới đã rồi tính.
Võ Thành Tài lại hô một tiếng về phía bên kia, vòng qua ngõ nhỏ này chạy nhanh tới.
Phía sau hắn là Phù Sư cùng với một bộ đầu của Thiên Lương Lý Nha.
Ba người rất nhanh đã vòng đến một đầu khác của ngõ nhỏ.
Các bộ khoái đang tinh thần khẩn trương vây quanh Mục Kiến Nguyên từ trong ngõ nhỏ đi ra.
Dẫu sao Mục Kiến Nguyên vừa mới từ ngõ nhỏ ra, bọn họ không dám khẳng định trên người Mục Kiến Nguyên có dính thứ gì kỳ quái hay không.
Mục Kiến Nguyên cũng biết quy củ, hắn chỉ đứng đó, trên người sớm đã dán lên một đạo Trắc Quyệt Phù.
Trắc Quyệt Phù không có bất kỳ phản ứng gì, trên thực tế Khu Chú Kiểm của Mục Kiến Nguyên cũng không gặp phải công kích kỳ quái gì.
Võ Thành Tài không tới quá gần, hắn đứng ở cách đó không xa, quan sát trạng thái của Mục Kiến Nguyên, sau khi phát hiện không có bất kỳ điều gì dị thường mới nói:
- Tốt lắm.
Mục Kiến Nguyên bình tĩnh trả lời, hắn không phát giác thân thể mình có chỗ nào dị thường.
- Ở bên trong có phát hiện chỗ nào không thích hợp không?
Võ Thành Tài hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
- Ở giữa ngõ nhỏ nhìn thấy máu và lông vũ của những gia cầm đó, nhưng không phát hiện thi thể của chúng, còn nữa chính là mùi tanh tưởi ở bên trong rất nồng.
- Vượt qua đoạn đó thì múi ấy nhạt đi.
Mục Kiến Nguyên suy tư trả lời,
- Về phần cái khác thì không phát hiện.
Võ Thành Tài nhìn về phía vị Phù Sư đó.
Phù Sư chỉ nhíu mày lắc đầu, chỉ dựa vào mùi tanh tưởi cổ quái cùng với khói đen này, hắn vẫn không thể đưa ra kết luận.
Hơn nữa Mục Kiến Nguyên từ bên trong đi ra lại không chịu bất kỳ công kích gì, đây đúng là một chuyện có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ là bởi vì quái quyệt ẩn tàng trong ngõ nhỏ cảm ứng được năng lực quyệt nhân của Mục Kiến Nguyên, không tiến hành công kích đối với hắn sao?
- Võ huynh, ta cảm thấy vấn đề của ngõ nhỏ là ở đoạn giữa.
Bụng Mục Kiến Nguyên phát ra tiếng,
- Ta nghĩ đợi lát nữa tiến vào đoạn giữa đào đất ra, xem có phát hiện gì không.
Dẫu sao trước mắt chỉ có ở giữa ngõ nhỏ là mùi tanh tưởi nồng đậm nhất, vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở đó.
Vừa rồi Mục Kiến Nguyên sợ thân thể của mình có vấn đề, mới không dám ở lại bên trong lâu, hiện tại hắn cảm thấy mình không sao cả mới nói như vậy.
- Không bằng để hắn đi thử một lần, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Vị Phù Sư đó cũng mở miệng nói.
Võ Thành Tài do dự một chút vừa định đáp ứng, chỉ là rất nhanh có một bộ khoái chạy vội đến lớn tiếng hô:
- Đại nhân, con thỏ đó chết rồi.
Lời nói của bộ khoái khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến, con thỏ bộ khoái nói tất nhiên là con thỏ dính khói đen.
Động tác nhanh nhất là Mục Kiến Nguyên, môi ở mặt người trên bụng hắn đại khai đại hợp, cấp tốc phun ra từng âm tiết không rõ lời.
Thân thể của Mục Kiến Nguyên chìm trong quang mang màu xanh, hắn đang phát động năng lực của Khu Chú Kiểm.
Loại năng lực này vốn chỉ khi gặp công kích mới sử dụng, nhưng Mục Kiến Nguyên cũng không quản được nhiều như vậy.
Miệng ở bụng hắn không ngừng đọc ra từng âm tiết, hai tay cũng không dừng lại, mà là từ trong phù đại lấy ra các loại phù lục giải chú giải độc, dán tất cả lên trên người mình.
Trán hắn chảy ra từng giọt mồ hôi, con thỏ chết khiến hắn sợ hãi không thôi.
Đám người Võ Thành Tài lại không dám tùy tiện tới gần.
- Lão đại nhân.
Võ Thành Tài nhìn về phía Phù Sư, vẻ mặt lo lắng, hi vọng vị Phù Sư này nghĩ chút biện pháp.
- Đừng lo lắng.
Phù Sư tuổi tác rất lớn từ trong phù đại của mình lấy ra một đạo phù lục, vừa định ném cho Mục Kiến Nguyên, chỉ là mắt Phù Sư đột nhiên co rút lại.
Tất cả người ở đây nhìn về phía Mục Kiến Nguyên đều biến sắc.
Mục Kiến Nguyên hơi ngửa đầu, miệng trên đầu há rất to, không phải hắn muốn há to như vậy, mà là hắn không thể không làm như vậy.
Bởi vì hai hàm răng trên dưới của hắn đang không ngừng tăng trưởng, banh miệng hắn ra.
- Răng của ta...
Mặt trên đầu Mục Kiến Nguyên cũng bởi vì răng biến to mà vặn vẹo, hắn là dùng Khu Chú Kiểm ở bụng mình để nói chuyện, bằng không đã ngay cả nói cũng không được.