- Cha mẹ, Tiểu Liễu.
Chu Phàm mặt mày tươi cười bước nhanh tới,
- Ta đang chuẩn bị trở về, sao các ngươi lại tới đây.
- A Phàm.
Tiểu Liễu vẫn giống như lúc trước, nàng không đợi phu phụ Chu Nhất Mộc lên tiếng đã chạy tới, ôm lấy chân Chu Phàm, khóc to,
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại.
Chu Phàm cười cười ôm lấy Tiểu Liễu, hắn ngắm một cái, phát hiện vòng tay trên cổ tay Tiểu Liễu vẫn còn, mới cười nói:
- Nha đầu ngốc, không phải ta đã nói mỗi tháng đều sẽ trở về à?
- Ta rất nhớ ngươi.
Tiểu Liễu nín khóc mỉm cười nói.
- Ta mỗi ngày cũng rất nhớ Tiểu Liễu.
Chu Phàm cười nói, hắn nhìn về phía cha mẹ ở bên cạnh.
Chu Nhất Mộc mặt mày tươi cười, mẹ cũng tươi cười, chỉ là nàng dùng tay áo lau khóe mắt đã có chút đỏ lên.
- Cha ngươi nói ngươi trở lại, không chờ được muốn gặp ngươi, nên dẫn chúng ta tới đây.
Quế Phượng cười nói.
Trên mặt Chu Nhất Mộc không nhịn được, hắn xấu hổ ho khẽ một tiếng,
- Bậy bạ, là Tiểu Liễu đòi tới, có liên quan gì tới ta.
Quế Phượng cười cười, không phản bác.
- Cha mẹ, đây là cộng sự và bằng hữu của ta ở Thiên Lương Thành, Lý Cửu Nguyệt.
Chu Phàm vội vàng giới thiệu Lý Cửu Nguyệt để hoà giải.
- Chào Bá phụ bá mẫu.
Lý Cửu Nguyệt rất tự nhiên hào phóng chắp tay nói.
- Chào ngươi.
Phu phụ Chu Nhất Mộc có chút câu nệ đáp lễ.
Lý Cửu Nguyệt lại bảo người hầu đánh xe mang tới cho hắn hai bình đan dược, đưa cho phu phụ Chu Nhất Mộc.
Hai bình đan dược này là một số dược vật bổ dưỡng dược tính ôn hòa, có lợi đối với thân thể người thường, vừa không quá quý trọng lại không tính là rẻ mạt.
Chu Phàm thầm thở phào, hắn đúng là có chút lo lắng Lý Cửu Nguyệt sẽ bảo người hầu lấy ra hai con gà đúc bằng vàng ròng tặng cho cha mẹ.
Yêu nữ hài tử quá giàu có cũng không phải một chuyện tốt.
Phu phụ Chu Nhất Mộc dưới sự ngầm đồng ý của Chu Phàm, nhận liền phần lễ gặp mặt này.
Lý Cửu Nguyệt lại nhìn về phía Tiểu Liễu:
- Chu huynh, ngươi cũng không có nói cho ta biết ngươi còn có một muội muội nhỏ tuổi như vậy.
Vì vậy hắn không chuẩn bị lễ vật g Tiểu Liễu, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
- Ta không phải muội muội của Chu Phàm, ta là thê tử chưa qua cửa của hắn.
Tiểu Liễu nhìn chằm chằm Lý Cửu Nguyệt, non nớt nói.
Không chỉ là Lý Cửu Nguyệt có chút ngây ra, ngay cả Chu Phàm cũng ngẩn người, hắn thực sự không ngờ Tiểu Liễu nhìn thì chỉ có bảy tuổi lại nói được những lời này.
- A Phàm, sau khi ngươi đi rồi, không biết vì sao Tiểu Liễu lại nhớ ra chuyện này.
Quế Phượng bất đắc dĩ giải thích.
- Tiểu Liễu, ngươi khôi phục ký ức rồi à?
Chu Phàm vui mừng hỏi.
Bất kể có nói như thế nào, Tiểu Liễu có thể khôi phục ký ức cũng là một chuyện đáng để chúc mừng.
Tiểu Liễu lắc đầu, nàng dùng tay tóm lấy áo Chu Phàm,
- Ta chỉ nhớ được cái này thôi, A Phàm.
Ánh mắt Lý Cửu Nguyệt liếc Chu Phàm một cái với vẻ quái dị, có điều rất nhanh hắn lại cười khẽ một tiếng, giống như làm ảo thuật từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc xanh hình giọt nước, đưa cho Tiểu Liễu:
- Tiểu Liễu muội muội, đây là quà cho ngươi.
Tiểu Liễu không nhận, chỉ nhìn về phía Chu Phàm.
- Cửu Nguyệt ca ca cho ngươi, ngươi cứ cầm đi.
Chu Phàm cười nói.
Lúc này Tiểu Liễu mới nhận lấy, cất đi, trong lòng nàng có chút không thích Cửu Nguyệt ca ca này.
Chu Phàm lại hẹn bọn Hoàng phù sư buổi tối đến nhà hắn ăn cơm, sau đó mới cùng cha mẹ đi đến nhà mới của mình.
Trên đường đi, mọi người nói nói cười cười, rất nhanh đã tới Chu gia mới xây dựng.
Trước khi Chu Phàm rời đi đã để lại rất nhiều tiền vật cho cha mẹ, hiện tại Chu gia đã to hơn nhà cũ ở Tam Khưu Thôn lúc trước gấp đôi.
Về tới trong nhà, bởi vì có Lý Cửu Nguyệt, phu phụ Chu Nhất Mộc rót cho hắn một ấm trà, bắt đầu làm việc.
Đêm nay bọn họ phải làm một bữa tối phong phú để chiêu đãi Lý Cửu Nguyệt.
Về phần xa phu Lý Cửu Nguyệt mang đến, Lý Cửu Nguyệt bảo hắn dắt xe ngựa ở lại doanh địa, chờ khi nào quay về lại gọi hắn.
Thư còn lại trên xe cũng bảo La Liệt Điền an bài phân phát cho các thôn dân.
Lý Cửu Nguyệt trong phòng trong phòng, hai mắt nhìn chung quanh, quan sát phòng nông gia mới xây này.
Chu Phàm nói chuyện với Tiểu Liễu, hắn thấy vậy cười nói:
- Nông thôn chỉ ở thế thôi, đêm nay chỉ có thể ủy khuất cho Lý đại công tử.
- Cái này thì có gì mà ủy khuất, ta cảm thấy nhà của ngươi rất tốt, đầy đủ nhân khí, rất ấm áp, không giống nhà ta, to thì cũng to như , nhưng sống lại quá vắng vẻ.
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt có chút ảm đạm nói.
- Nếu thích, vậy ở lâu một chút.
Chu Phàm mặt mày tươi cười, tốt nhất là ở lâu vào.
Hắn cũng càng lúc càng thích Lý Cửu Nguyệt, hiện tại đã không quá để ý tới bộ dạng nữ tử của nàng là thế nào.