Lý Cửu Nguyệt lại lấy ra một đạo phù lục, dán lên trên ngọn đèn, bạch quang và tiếng khóc đều bị phù văn mà phù lục lan ra triệt để phong cấm.
Tất cả lại khôi phục im lặng.
Mắt Lý Cửu Nguyệt lộ vẻ đau thương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngọn đèn:
- Không sao, ta dẫn các ngươi rời khỏi nơi này tìm một đại hòa thượng siêu độ cho các ngươi.
Hắn lại đứng một lúc rồi thu hồi ngọn đèn, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía phương hướng Chu Phàm đứng.
Chu Phàm ngẩn người, chẳng lẽ hắn bị phát hiện?
Nhưng hắn mặc ẩn giáp, Lý Cửu Nguyệt chắc không thể phát hiện ra hắn mới đúng.
Tầm mắt Lý Cửu Nguyệt chỉ tạm dừng một thoáng, sau khi lại dời đi, nhìn vào hoang thôn bị bóng đêm bao phủ.
Lúc này Lý Cửu Nguyệt mới cất bước rời đi.
Bởi vì một ánh mắt đó của Lý Cửu Nguyệt, Chu Phàm không dám đi quá sát, hắn chờ sau khi Lý Cửu Nguyệt đi xa một chút mới đi theo.
Trên đường về, trên người Lý Cửu Nguyệt lại tản ra quang mang màu vàng xua đuổi Ám Ảnh Quái Quyệt.
Cho tới khi sắp đến thôn, Lý Cửu Nguyệt mới thu hồi quang mang màu vàng, dán phù lục lên, dùng trạng thái ẩn nấp vào thôn.
Chu Phàm cũng vậy.
Vừa vào thôn, Chu Phàm vòng qua Lý Cửu Nguyệt, đi đường khác chạy như điên, hắn về nhà trước Lý Cửu Nguyệt một bước, đồng thời cởi y phục, nằm lên giường giả vờ ngủ.
Không bao lâu sâu, Chu Phàm lờ mờ nghe thấy cửa sổ phòng hắn có thanh âm di động truyền đến, chắc là bị đẩy ra một chút.
Chu Phàm biết khẳng định là Lý Cửu Nguyệt, trong lòng hắn thầm cảm thấy kỳ quái, phòng hắn là một mảng đen xì, Lý Cửu Nguyệt không nhìn thấy hắn nằm trên giường, chẳng lẽ là dựa vào nghe thanh âm để phân biệt có phải hắn hay không à?
Có điều nói không chừng Lý Cửu Nguyệt có biện pháp ở trong đêm đen nhìn thấy cũng chưa biết chừng.
Chu Phàm nằm bất động, cho đến qua một hồi lâu, hắn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì nữa, nhưng hắn sợ bị phát hiện cũng không đứng dậy quan sát, mà là ngủ thật.
Rất nhanh Chu Phàm lại xuất hiện trên thuyền của Khôi Hà Không Gian, tối nay Yên Chi không có mặt.
Chu Phàm cũng không có tâm tư câu cá, sâu xám lớn của hắn ở mặt sông này miễn cưỡng chỉ đủ câu hai lần.
Những sâu xám lớn này là dùng vào lúc khẩn cấp.
Chu Phàm ngồi xếp bằng, suy nghĩ chuyện Lý Cửu Nguyệt.
Hắn hơi nhíu mày, hiện tại không nghi ngờ gì nữa, tình huống của Lý Cửu Nguyệt là còn phức tạp hơn hắn nghĩ.
Dã Cốc Thôn là vì phản nghịch mà bị quan gia tiêu diệt, Lý Cửu Nguyệt có liên lụy rất sâu với Dã Cốc Thôn, nói không chừng chính là hậu đại của Dã Cốc Thôn.
Cũng chính là có thể là phản nghịch bị quan gia truy nã.
Trong lòng Chu Phàm hơi sầu khổ, xem ra hắn thích phải một phản nghịch rồi.
Thực lực của quan gia Đại Ngụy từ Nghi Loan Ti đã có thể thấy được rõ ràng.
Một khi làm không tốt, không chỉ là hắn, thậm chí là cha mẹ trong nhà cũng sẽ bị liên lụy vào.
Hắn hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, cũng không thể có biện pháp gì.
Hắn sẽ không từ bỏ người mình thích, nhưng lại càng không muốn liên lụy tới cha mẹ Tiểu Liễu.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng thở khẽ ra một hơi, hiện tại tình huống mà hắn biết vẫn quá ít, có lẽ tình huống không nghiêm trọng như hắn nghĩ.
Vẫn phải nghĩ cách điều tra rõ ràng đã, mới có thể biết nên làm như thế nào.
…
Hôm sau.
Chu Phàm ngủ dậy nhìn thấy Lý Cửu Nguyệt vẫn thản nhiên như không, nếu không phải đêm qua theo cùng, hắn cũng rất khó nhìn thấy một mặt khác của Lý Cửu Nguyệt.
Cả một buổi sáng, Chu Phàm không đi đâu, mà là ở nhà cùng cha mẹ và Tiểu Liễu.
Cho đến giữa trưa, Chu Phàm mới cáo biệt mọi người, rời khỏi thôn, cùng Lý Cửu Nguyệt bước lên đường về.
Trên đường bình an vô sự, bọn họ lúc mặt trời lặn nhìn thấy tường thành hùng vĩ của Thiên Lương Thành.
Lúc này chính là lúc người trong thành làm nông trở về, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt xếp hàng một hồi lâu, mới thông qua kiểm tra tiến vào trong thành.
Thiên Lương Thành lúc hoàng hôn có gió nóng thổi vào mặt, dòng người ở bắc hạng rộn ràng nhốn nháo.
Lưới khói to lớn đã bị dỡ bỏ.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt theo dòng người chậm rãi mà đi, đến tây phường, người trên đường mới ít đi.
- Chu huynh, đa tạ đã chiêu đãi, nếu không có chuyện gì, ngày mai chúng ta gặp lại.
Lý Cửu Nguyệt cười sang sảng nói.
Chu Phàm trầm mặc một chút nhìn Lý Cửu Nguyệt, cười nói:
- Vậy ngày mai gặp.
Hai người cứ vậy tách ra.
Chu Phàm mang theo Lão Huynh trở về chỗ ở, khóa cửa sân lại, hắn ngồi xổm xuống xoa đầu Lão Huynh, thở dài bất đắc dĩ.
Vừa rồi hắn kỳ thật muốn hỏi Lý Cửu Nguyệt chuyện Dã Cốc Thôn, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn ngừng lại.
Trong lòng hắn nghĩ nếu Lý Cửu Nguyệt thực sự muốn nói với hắn, vậy chung quy sẽ nói, nếu không muốn nói, chỉ sợ có hỏi cũng không nói.
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống lại khôi phục bình thường, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt giống như không có gì phát sinh, trừ làm công tác của Nghi Loan Ti ra.