Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 563 - Chương 563. Tiêu Oán

Chương 563. Tiêu oán Chương 563. Tiêu oán

Hắn chỉ là lo lắng cho Lý Cửu Nguyệt mới làm loại chuyện này.

Lý Cửu Nguyệt cố ý giấu giếm, khẳng định có lý do không muốn nói.

Chu Phàm chỉ có thể dùng hạ sách đi theo.

Lý Cửu Nguyệt dừng chân trước phòng tuyến của đội tuần tra.

Trong thôn bố trí phòng tuyến, người bình thường rất khó vô thanh vô tức xông qua.

Chu Phàm cũng dừng chân lại, hắn biết Lý Cửu Nguyệt đêm khuya muốn tới dã ngoại, càng lo lắng hơn, đồng thời hắn có chút tò mò Lý Cửu Nguyệt sẽ làm thế nào để qua được phòng tuyến tuần tra trong thôn.

Lý Cửu Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng nhìn một thoáng, sau đó lấy ra một tấm phù lục dán lên trên người mình.

Thân thể hắn giống như mực lan ra vậy, dung nhập vào trong bóng tối.

Ngay cả Chu Phàm ở phía sau hắn cũng rất khó nhìn rõ thân ảnh của hắn.

Lý Cửu Nguyệt lặng lẽ từ phòng tuyến của đội tuần tra thôn đi qua.

Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn cũng không biết đó là phù lục gì, hắn cẩn thận đi theo.

Nhưng trên người Lý Cửu Nguyệt dán phù lục, khiến sự theo dõi của hắn biến thành rất khó khăn.

Nhưng may mà, đạo phù lục đó không phải vĩnh cửu, sau khi Lý Cửu Nguyệt rời xa thôn mười trượng, hiệu quả của phù lục biến mất, thân ảnh của hắn lại trở nên rõ ràng.

Lý Cửu Nguyệt cũng không ngờ ở phía sau lại có một người đi theo, hắn chỉ chạy về phía trước.

Chu Phàm rụt rè đi theo, tay hắn đặt trên chuôi đao, hành tẩu trong đêm tối ở dã ngoại là một chuyện rất nguy hiểm.

Trong bóng tối lờ mờ có thứ gì đó đang rít gào, lan về bên này.

Đó là Ám Ảnh Quái Quyệt trong đêm đen đang tới.

Ẩn giáp của Chu Phàm có thể che giấu được khí tức của mình, nhưng hắn cũng không thể bảo đảm có thể qua mắt được những Ám Ảnh Quái Quyệt đó.

Hắn chỉ trầm mặc nhìn Lý Cửu Nguyệt ở phía trước.

Lý Cửu Nguyệt dám đêm khuya rời khỏi thôn, đến dã ngoại, chắc sớm đã nghĩ ra phương pháp ứng đối.

Bước chân Lý Cửu Nguyệt không ngừng, thân thể hắn đột nhiên tỏa ra quang mang màu vàng rực rỡ.

Quang mang màu vàng khiến hắn ở trong đêm đen chói mắt giống như một vầng mặt trời.

Nếu không phải nơi này đã cách xa thôn, khẳng định sẽ bị người ta phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Quang mang màu vàng khiến cho quái quyệt trong đêm tối phát ra tiếng gầm sợ hãi, chúng chạy trốn tứ tán, không dám tới gần nữa.

Ngay cả Chu Phàm cũng tránh được gặp công kích.

Chạy một lúc, Lý Cửu Nguyệt ngừng lại trước phế tích của Dã Cốc Thôn.

Mắt Chu Phàm hơi co lại, chẳng lẽ Lý Cửu Nguyệt có liên quan gì tới Dã Cốc Thôn đã biến mất này ư?

Quang mang màu vàng trên người Lý Cửu Nguyệt trở nên ảm đạm, chỉ giữ lại một tia sáng.

Hắn cô đơn đứng đó, một lát sau liền quỳ xuống, đầu dí sát lên cỏ nhẹ giọng khóc òa.

Chu Phàm đứng ở cách đó không xa trầm mặc nhìn một màn này, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Lý Cửu Nguyệt thương tâm như vậy.

- Xin lỗi, là ta hại chết các ngươi...

Tiếng nói nhỏ cùng với gió đêm phiêu tán trong không khí, Chu Phàm chỉ mơ hồ nghe thấy câu này cứ được lặp đi lặp lại.

Chu Phàm Ẩn nấp trong bóng đêm không rõ, Dã Cốc Thôn phản nghịch phát sinh vào mười lăm năm trước, khi ấy Lý Cửu Nguyệt cùng lắm là mới sinh ra.

Vì sao Lý Cửu Nguyệt lại nói như vậy? Dã Cốc Thôn này. . .

Lý Cửu Nguyệt khóc một lúc, hắn lau nước mắt, sau đó bước vào trong hoang thôn.

Mặt Chu Phàm lộ vẻ cả kinh, có điều hắn vẫn cố nén được để tiến lên, kéo Lý Cửu Nguyệt từ trong hoang thôn ra.

Kim quang trên người Lý Cửu Nguyệt triệt để biến mất, trong nháy mắt kim quang biến mất, trong hoang thôn lại vang lên tiếng khóc.

Từng luồng quang mang màu trắng hiện lên trên vùng trời, tụ lại cùng một chỗ, hình thành một quái quyệt áo trắng cao hơn trượng.

Thôn Oán vừa hình thành, nó oán độc nhìn Lý Cửu Nguyệt, nó giống như nhận ra Lý Cửu Nguyệt, thân thể lại phóng to ra một trượng.

Thôn Oán cao hai trượng ở trong đêm đen trở nên cực kỳ rõ ràng.

Cho dù là đội viên trực thủ của đội tuần tra ba thôn ở xa xa cũng nhìn thấy, mặt bọn họ lộ vẻ cả kinh.

Cao hai trượng đã có thực lực tiếp cận với cấp Bạch Lệ, Thôn Oán như vậy cho dù là Chu Phàm muốn đối phó cũng không dễ dàng.

Chu Phàm nhanh chóng chạy về phía bên Lý Cửu Nguyệt.

Thôn Oán phát ra tiếng rít, đánh tới Lý Cửu Nguyệt.

Ngay khi Chu Phàm muốn sử dụng thuấn di đến trước người Lý Cửu Nguyệt, hắn lại dừng bước.

Trong tay Lý Cửu Nguyệt có thêm một ngọn đèn lưu ly to bằng bàn tay.

Ngọn đèn không chiếu ra ánh sáng.

Thôn Oán nhìn thấy ngọn đèn này, lại giống như thấy khắc tinh, ngừng thân ảnh lại bay ngược về phía sau.

Lý Cửu Nguyệt khẽ xoay nắp đèn, ngọn đèn lưu ly tỏa ra hoàng quang mỏng manh.

Thôn Oán vốn lui lại thân thể vặn vẹo xoay tròn, nó phát ra tiếng khóc ai oán.

Nó bị lực hút ngọn đèn phát ra kéo thành từng dòng bạch quang, những bạch quang này nhanh chóng bị hút vào trong ngọn đèn.

Ngọn đèn tỏa ra bạch quang, còn có tiếng khóc mỏng manh truyền tới.

Bình Luận (0)
Comment