Chu Phàm vừa xuất hiện ở trên thuyền, liền nghe thấy tiếng khóc hu hu.
Yên Chi đang nằm trên bàn khóc tới run cả người, có thể nói là ai nghe cũng thương.
Chu Phàm lại xụ mặt, nữ nhân này đầy thủ đoạn, hắn thật sự không thể sinh ra lòng đồng tình gì.
- Không biết vì sao Yên Chi cô nương lại khóc thương tâm như vậy?
Chu Phàm cười hỏi.
Yên Chi không để ý tới, chỉ khóc tu tu.
Chu Phàm tiếp tục cười nói:
- Người nên khóc vốn phải là ta mới đúng, chỉ là chỉ thấy ngươi khóc thương tâm như vậy, ta lại không nhịn được mà muốn cười.
Yên Chi ngừng nức nở, nàng không ngẩng đầu:
- Cho dù quan hệ của ta và ngươi không tốt, cũng không nên cười nhạo một nữ nhân đang khóc đáng thương như vậy, một chút phong độ cũng không có.
- Yên Chi cô nương xinh đẹp tuyệt thế, tu vi cảnh giới lại cao, xin thứ cho ta nói thẳng, nếu Yên Chi cô nương đáng thương, vậy nữ tử đáng thương trên thế gian chẳng phải là nhiều như sao trên trời ư?
Chu Phàm lại cười lạnh nói.
Yên Chi đột nhiên ngẩng đầu, nàng không phải giả khóc, mặt như hoa lê dưới mưa, điềm đạm đáng yêu, nàng hầm hầm nhìn Chu Phàm:
- Ta xinh đẹp số một thiên hạ, tu vi lại ít có địch thủ, nhưng vậy thì sao? Ta bị vây trên chiếc thuyền rách này, nơi này ngay cả mỹ nam tử cũng không có, ngươi sao biết được sự tịch mịch, bi thương trong lòng ta?
- Ta khóc thì sao? Ta khóc cũng đắc tội với ngươi à?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến:
- Chẳng lẽ ta không phải mỹ nam tử sao?
Yên Chi trầm mặc một chút, cười khẩy nói:
- Việc gì phải tự rước lấy nhục, ngươi vừa không anh tuấn tiêu sái, cũng không phong lưu phóng khoáng, ở trong mắt ta tối đa chỉ là một đánh giá không khó nhìn, nói mình là mỹ nam tử, lương tâm không đau sao?
- Đó là nhãn quang của ngươi có vấn đề.
Chu Phàm hừ lạnh một tiếng nói,
- Dựa theo tiêu chuẩn của ngươi, thiên hạ không ai có thể xứng là mỹ nam tử.
- Đương nhiên là có.
Trên mặt Yên Chi lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ,
- Vị tiền bối sáng lập tiêu chuẩn chân khí một vại đó thực lực bình thường, cả đời tầm thường vô vi, nhưng hắn lại là một mỹ nam tử nhất đẳng từ trước tới nay.
- Ngươi nói vị tiền bối tên Long gì đó á? Hắn có anh tuấn như vậy không?
Chu Phàm hơi nhíu mày hỏi.
Hai tay Yên Chi ôm mặt, nói:
- Ngươi không hiểu đâu, năm đó cũng không biết có bao nhiêu tiểu tiên nữ khóc ngã vào áo trắng của hắn, phát triển ra bao nhiêu cố sự vui buồn lẫn lộn, nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là được nhìn thấy hắn một lần, thưởng thức phong thái của hắn.
Chu Phàm nhìn bộ dạng si mê đó của Yên Chi, trong lòng hắn có chút chua chát, đây không phải là thích, bất kỳ một nam nhân nào thấy một nữ tử xinh đẹp mê đắm một nam nhân khác như vậy, đều không tránh khỏi trong lòng cảm thấy chua chát.
- Ngươi không phải đã không còn đại bộ phận ký ức, lại vẫn nhớ được nam nhân nào trông thì anh tuấn à.
Chu Phàm trào phúng nói.
Yên Chi nghiêm mặt nói:
- Cái gì cũng có thể quên, chỉ độc có mỹ nam tử thế gian là không thể quên, bằng không chẳng thà giết ta đi cho xong.
Chu Phàm nghẹn lời rồi, nhưng hắn lại bỗng nhiên phát hiện cuộc nói chuyện bị Yên Chi dẫn đi quá xa rồi, hắn nhớ tới mục đích của mình, tức giận nói:
- Ngươi đã có thể né qua vấn đề giao dịch để lừa ta à?
Yên Chi chớp chớp mắt:
- Nếu ta có thể tránh được quy tắc giao dịch, vậy thì tốt quá, vì sao ngươi lại nói như vậy?
Chu Phàm trầm mặc, trước kia bất kể là Vụ hay là Yên Chi, đều không thể tránh được quy tắc mà thuyền thiết lập mới đúng, vậy chỉ có hòn đá đó.
- Đá ngươi cho ta là thế nào?
Chu Phàm trầm giọng chất vấn.
- Đá á...
Lúc này Yên Chi mới có chút ý vị thâm trường gật đầu,
- Ngươi phát hiện rồi à, ta còn tưởng rằng phải qua một đoạn thời gian chứ.
- Cho nên ngươi thừa nhận ngươi đã lừa ta sao?
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng nói.
Yên Chi cười tươi như hoa:
- Ta đâu có lừa ngươi? Ở dưới quy tắc của thuyền ta không thể lừa ngươi, ngươi nhớ lại cho kỹ đi, lúc ấy ngươi hỏi bên trong là gì, ta nói là mấy viên đá vụn, ta nói có sai không, bên trong quả thật là mười hòn đá nhỏ.
Chu Phàm cẩn thận nhớ lại, hắn cũng có chút không nhớ rõ, hình như Yên Chi đúng là nói như vậy, lúc ấy hắn chỉ muốn xác nhận dược bình màu son có nguy hiểm hay không, sau khi biết không có nguy hiểm, không hỏi kỹ, hiện tại nghĩ lại, nữ tử này đúng là đã đào hố vào lúc đó.
Yên Chi lại cười nói:
- Lúc ấy ta nói dược bình sẽ không giết ngươi, chỉ trêu ngươi một chút mà thôi, thứ bên trong cũng sẽ không khiến ngươi mất mạng, nhưng những câu này đều là thật, nếu là nói dối, thuyền đã sớm diệt ta rồi.
Chu Phàm nghẹn lời, hơi không chú ý một chút, liền bị nữ nhân này lừa, đó căn bản không phải là đá bình thường,
- Những hòn đá đó rốt cuộc là cái gì vậy?