Sử viết Dương Đế tiền triều tiếp nam sủng Vương Giác, một ngày sáng sớm tỉnh dậy, thấy Vương Giác vẫn ngủ, Dương Đế muốn rút tay áo về, nhưng tay áo bị người của Vương Giác đè lại, Dương Đế vừa không muốn kinh động tới Vương Giác, lại có chính vụ cần xử lý, không thể đợi Vương Giác tỉnh lại, dưới tình thế cấp bách, hắn không ngờ từ đầu giường rút bội đao ra, cắt đứt tay áo, sau đó lặng lẽ rời đi, đợi Vương Giác tỉnh lại, thấy dưới người đè tay áo của Dương Đế, cảm nhận được tình cảm của Dương Đế, từ đó càng duyên dáng đáng yêu, một thoáng cũng không rời khỏi bên cạnh đế, hậu nhân đã gọi nó thành tích cắt tay áo.
- Xin ngươi đừng nói nữa, là ta sai rồi.
Đối mặt với sự trêu chọc của Lý Cửu Nguyệt, ánh mắt Chu Phàm đờ đẫn, đả kích này đối với hắn thật sự quá lớn.
- Được rồi, vậy ta không nói nữa là được.
Lý Cửu Nguyệt nhét lại bông vào, ngực hắn lại hơi lồi lên.
Chu Phàm thấy khóe mắt lại giật.
- Nếu Chu huynh thích, ta sẽ bảo thúc phụ đưa cho ngươi một ít bông, để ngươi mỗi ngày cầm vào tay sờ chơi...
Lý Cửu Nguyệt lại bật cười khà khà.
- Lý huynh, nếu ngươi coi ta là huynh đệ, vậy đừng nhắc tới việc này nữa.
Sắc mặt Chu Phàm đã biến thành màu đen, hắn hận không thể chui đầu vào lỗ, thật sự quá mất mặt.
- Chu huynh, ngươi đừng sợ, ta sẽ không nói lung tung chuyện này khắp nơi đâu.
Lý Cửu Nguyệt vỗ vỗ vai Chu Phàm trấn an.
- Kỳ thật chỉ là một hiểu lầm mà thôi, tuy hiểu lầm này... Ha ha ha ha ha ha.
Lý Cửu Nguyệt nói đến một nửa lại không nhịn được mà cười to.
- Lý huynh, ngươi đi về trước, ta muốn được yên lặng.
Chu Phàm thở dài.
- Vậy ta về trước, ngươi cũng đừng ở quá lâu, trong phủ ti còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
Sau khi Lý Cửu Nguyệt đi rồi, Chu Phàm vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, tâm tình của hắn hỗn loạn mà lại phức tạp khôn kể.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, lại vẫn không thể hiểu được suy nghĩ trong đó, hắn ngay cả mình nên nghĩ gì cũng khó có thể nói rõ.
Hắn lắc đầu, trở về Nghi Loan Ti Phủ.
Một ngày này, biểu hiện của hắn ở trước mặt Lý Cửu Nguyệt vẫn đủ bình tĩnh, nhưng kỳ thật tinh thần lại một mực hốt hoảng.
Cho đến khi tan ca ăn cơm chiều, trở lại chỗ ở, hắn ngồi xếp bằng nhíu mày suy từ bỏ.
Hắn đã từ trong đả kích to lớn Lý Cửu Nguyệt là nam nhân này hồi phục lại một chút.
Giống như bị hắt một gáo nước lạnh vào đầu, cũng khiến cho trái tim khô nóng đó của hắn biến thành lạnh lẽo, hắn đã có suy nghĩ bình tĩnh đối với chuyện của Lý Cửu Nguyệt.
Việc này đúng là có chút không thích hợp, chỗ không thích hợp là khi hắn hoài nghi Lý Cửu Nguyệt là nữ nhân, cảm xúc liền đi lệch đường.
Theo lý mà nói, cho dù Lý Cửu Nguyệt là nữ, nhưng lại chưa từng thấy tướng mạo nữ tử của nàng ta, lại càng không phải là xinh đẹp như thiên tiên gì, vì sao có thể khiến mình mê đắm tới thất điên bát đảo?
Cái lúc trước mình cho rằng là gặp phải tình yêu đích thực chỉ là cách nói tự an ủi mà thôi, người cẩn thận lý tính như hắn, cho dù thật sự có hảo cảm, cũng không nên có biểu hiện như vậy mới đúng.
Nhất là người ẩn tàng bí mật như Lý Cửu Nguyệt, mình càng sẽ đối đãi xử lý cẩn thận.
Nhưng mình đối với Lý Cửu Nguyệt lại lộ ra bộ dạng trư ca đó là sao?
Chu Phàm càng nghĩ càng là cảm thấy trong lòng lạnh toát, nếu không phải Lý Cửu Nguyệt chứng minh hắn là nam, sợ rằng mình vẫn có thể tiếp tục mê luyến, không thể tự thoát ra.
Điều này đúng là quá kỳ quái, vì sao hắn sẽ biến thành kỳ quái như vậy?
Khẳng định là có ai đó ở sau lưng giở trò tác quái, mới khiến hắn biến thành như vậy.
Là Lý Cửu Nguyệt đang dùng thủ đoạn gì để mị hoặc mình à?
Không giống. . . Nếu là Lý Cửu Nguyệt làm, hắn cũng sẽ không cố ý chứng minh mình là nam.
Lý Cửu Nguyệt sẽ không làm như vậy, vậy thì là ai? Người đó làm như vậy lại có mục đích gì?
Việc này không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với hắn, mà có cảm giác giống như đang chơi khăm hắn.
Nhưng ai lại làm ra trò chơi khăm như vậy?
Không thể là người lạ rồi, nếu là người quen thuộc...
Trong đầu Chu Phàm hiện lên từng người quen thuộc, sau đó hắn lại biến sắc, nếu thật sự nói có thể làm như vậy, vậy cũng chỉ có nàng.
Nhưng nàng là làm được thế nào?
Chu Phàm bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó, hắn chạy vào trong phòng, từ góc nhà tìm ra một dược bình màu son.
Dược bình này chính là lễ gặp mặt Yên Chi lần đầu tặng cho hắn, bốc phét là nói là Phá Giai Đan.
Hắn lắc lắc dược bình, dược bình không truyền ra tiếng vang gì, hắn vội vàng bật nắp bình, đổ dốc dược bình ra, bên trong lại rỗng tuếch.
Sắc mặt hắn trầm xuống, trong dược bình nên có mười viên đá bảy màu mới đúng, mười viên đá bảy màu đó chạy đi đâu rồi?
Mười viên đá bảy màu này có vấn đề lớn.
Hắn cất dược bình đi, khiến bản thân bình tĩnh lại, nhớ lại một lượt tất cả mọi chuyện mới nằm xuống ngủ.