Lý Cửu Nguyệt tức giận liếc Chu Phàm một cái:
- Còn câu nào nữa? Chính là câu quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.
- Chính là ý tứ trên mặt chữ.
Mặt Chu Phàm nghiêm lại, hắn không phải là đang nói đùa.
Lý Cửu Nguyệt dùng tay vỗ nhẹ vào trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Đây không phải là những lời nên nói với nữ hài tử để biểu thị tình yêu à? Sao ngươi lại nói với ta? Còn nữa, gần đây ánh mắt ngươi nhìn ta ôn nhu tới khiến ta nổi da gà, chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó không?
- Hiểu lầm?
Chu Phàm cười cười,
- Lý huynh, ngươi đừng giấu ta, ta sớm đã nhìn ra ngươi là nữ nhân rồi.
Đã bày tỏ, vẫn Chu Phàm rất thẳng thắn thành khẩn.
Lý Cửu Nguyệt ngẩn ra:
- Chu huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không phải nữ nhân.
Chu Phàm hơi sửng sốt lắc đầu nói:
- Nếu ngươi không muốn thừa nhận, vậy ta cũng không miễn cưỡng, ta sẽ chờ một ngày ngươi nguyện ý nói ra.
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng:
- Chu huynh, vì sao ngươi lại cảm thấy ta là nữ nhân?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, nói ra từng điểm đáng ngờ hắn phát hiện sau lần trước hắn ở Bích Hồ Sơn Trang ôm Lý Cửu Nguyệt.
Sau khi Lý Cửu Nguyệt nghe xong liền thở dài, hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh.
- Ngươi đã phát hiện, vậy ta sẽ không giấu ngươi.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ, có chút xấu hổ nói.
Trong lòng Chu Phàm mừng rỡ, đây là định thẳng thắn với hắn à?
- Ngươi theo ta đến đây.
Lý Cửu Nguyệt tiến phía trước, Chu Phàm vội vàng đuổi theo.
Hai người tới một ngõ nhỏ yên lặng, Lý Cửu Nguyệt mới xoay người dùng cặp mắt to trong suốt nhìn Chu Phàm:
- Chu huynh, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, kỳ thật ta là nam nhân nếu giả cho đổi.
Chu Phàm ngẩn người, vào lúc thế này rồi Cửu Nguyệt còn kiên trì nói như vậy?
Lý Cửu Nguyệt ngửi ngửi thân thể của mình giải thích:
- Thân thể ta có mùi thơm là vì ta không thích tắm rửa, cho nên dùng một số túi thơm và phấn thơm, như vậy nữ tử cũng sẽ không bởi vì đứng sát vào ta mà cảm thấy thối.
Vẻ mặt Chu Phàm hoài nghi, giải thích này dường như cũng có chút đạo lý, có điều hắn vẫn nhìn bộ ngực hơi nhô lên của Lý Cửu Nguyệt, mùi thơm thì có thể giải thích, nhưng ngực. . .
Lý Cửu Nguyệt không nói gì, hắn đưa tay thò vào trong lòng, lấy ra một đống bông, bộ ngực nhô lên đó của hắn lập tức xẹp xuống.
Mắt Chu Phàm trợn to, hắn có chút lắp bắp nói:
- Bông. . . Ngươi nhét bông vào làm gì?
Chẳng trách hắn chạm vào lại mềm mại như vậy.
Lý Cửu Nguyệt có chút ngượng ngùng cười cười:
- Bởi vì ta trời sinh hình thể gầy yếu, để tránh những nữ hài tử đó nói ta không có khí khái nam tử, ẻo lả...Ta cũng cho rằng không có cơ ngực thì quá khó coi, cho nên độn vào một chút.
Một hơi của Chu Phàm nghẹn ở cổ họng, trong nhất thời không nói ra lời.
Lý Cửu Nguyệt xoa xoa cái ngực phẳng lì của mình,
- Nếu ngươi không tin, ta chịu thiệt chút cho ngươi sờ. Ngươi mau sờ đi.
Lý Cửu Nguyệt nói xong còn ưỡn ngực bước về phía Chu Phàm.
- Đủ rồi, ngươi đừng đùa nữa.
Sắc mặt Chu Phàm biến thành màu đen, lúc này hắn đã tâm loạn như ma.
Lý Cửu Nguyệt cười khà khà, hắn lại ưỡn lên, lộ ra hầu kết không dễ phát hiện:
- Nếu ngươi không tin, ngươi đã từng thấy nữ hài tử nào lại có hầu kết chưa?
Chu Phàm như bị sét đánh, điều này đối với hắn mà nói thật sự quá ma huyễn, Lý Cửu Nguyệt không ngờ là nam hài tử. . . Cái này. . . Cái này. . .
- Hiện tại ngươi tin rồi chứ, ta nói ngươi gần đây sao ánh mắt nhìn ta lại kỳ quái như vậy?
Lý Cửu Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt tức giận,
- Chu huynh à Chu huynh, không ngờ ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại nghĩ ta như vậy, thực sự khiến ta quá thất vọng.
Lý Cửu Nguyệt không ngờ là nam. . . Nam. . .
Chu Phàm chỉ cảm thấy trên trời có từng đạo thần lôi hạ xuống, đánh cho ngũ tạng của hắn vỡ nát.
Lý Cửu Nguyệt một mực nén cười, nhưng hắn nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách đó của Chu Phàm, vẫn không nhịn được mà cười xì một tiếng:
- Chu huynh, cái này kỳ thật cũng không trách được ngươi, chỉ trách ta, ta dẫu sao chính là đệ nhất mỹ nam tử của Cửu Đạt Lý, nam nữ thông sát cũng không có gì kỳ quái.
- Có điều ta cũng không có sở thích cắt tay áo, may mà ngươi cũng chỉ vì cho rằng ta là nữ nhân nên mới thích ta, bệnh trạng vẫn chưa tính là nghiêm trọng, có rảnh ta cùng ngươi tới Mai Hương Viện chơi một chút, trút ra hỏa khí, vậy chắc là sẽ không có chuyện gì nữa đâu.