Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 604 - Chương 604. Chơi Trốn Tìm (2)

Chương 604. Chơi trốn tìm (2) Chương 604. Chơi trốn tìm (2)

Đợi một lúc trong hoàn cảnh im lặng đáng sợ thế này, Chu Phàm cảm thấy toàn thân lạnh toát, giống như có nước đá đang dội lên người hắn vậy, tâm hắn không có lúc nào là không bị sợ hãi run rẩy bao phủ, hắn có chút không nhịn được, từ trong đá to ngẩng đầu nhìn ra.

Đá to đủ cao, giúp tầm nhìn của Chu Phàm cũng coi như là trống trải.

Hắn thấy có một người đang chạy ở cách đó không xa, là Lưu Hân.

Mặt Chu Phàm lộ vẻ vui mừng, hắn vừa định há miệng gọi Lưu Hân, chỉ là cách đó không xa lại truyền đến thanh âm của Triệu Tiểu Kiếm:

- Ta biết các ngươi đang trốn ở đây, ta sắp tìm được các ngươi rồi...

Chu Phàm vội vàng ngậm miệng lại, Lưu Hân lại động tác linh hoạt giống như một con báo chui vào trong một đống cỏ khô.

Triệu Tiểu Kiếm rất nhanh liền xuất hiện trong tầm nhìn của Chu Phàm, trạng thái của Triệu Tiểu Kiếm khiến đồng tử của Chu Phàm co rút lại.

Hai mắt Triệu Tiểu Kiếm nhắm nghiền, hắn là chân không chạm đất bồng bềnh bay tới.

Chu Phàm theo bản năng nín thở, trong ký ức của hắn chưa bao giờ thấy Triệu Tiểu Kiếm ở loại trạng thái này, Triệu Tiểu Kiếm là làm thế nào?

Mặt Triệu Tiểu Kiếm vặn vẹo co giật kịch liệt, hắn dùng mũi ngửi ngửi, lượn một vòng tại chỗ, hắn mở miệng nói:

- Là Lưu Hân à? Ngươi trốn ở đâu? Mau ra đây.

Lưu Hân ở trong bụi cỏ toàn thân run lên một cái, điều này khiến nàng phát ra thanh âm mỏng manh.

Tai Triệu Tiểu Kiếm giật giật, hắn mỉm cười, cấp tốc bay tới bụi cỏ chỗ Lưu Hân.

Lưu Hân nằm trong bụi cỏ, nàng không biết Triệu Tiểu Kiếm đã tìm được nàng.

Tất cả đều bị Chu Phàm ở chỗ cao nhìn thấy, Chu Phàm khẩn trương tới cổ họng cũng có chút run run, hắn há miệng muốn nhắc nhở Lưu Hân, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy mình không nên mở miệng.

Triệu Tiểu Kiếm đã đến chỗ bụi cỏ, hắn cười nói:

- Tìm được ngươi rồi.

Lưu Hân nghe thanh âm gần ngay trước mắt này, mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ ngẩng đầu.

Hai mắt đang đóng chặt của Triệu Tiểu Kiếm mở ra, văn lộ trong mắt hắn giống như hai đóa hoa dại nở rộ.

Lưu Hân triệt để ngây dại, nàng mất đi ý thức, chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt quái dị đó của Triệu Tiểu Kiếm.

Triệu Tiểu Kiếm bị ánh mặt trời chiếu rọi. Cái bóng loang lổ bỗng nhiên đứng thẳng lên, nó há cái miệng màu đen như máu, cắn đứt đầu Lưu Hân, nhai nuốt.

Tiếng nhai nuốt lạnh lẽo rùng mình, rõ ràng cách Chu Phàm rất xa, lại giống như vang lên ngay bên tai Chu Phàm.

Chu Phàm dùng tay ôm miệng, hai mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, hắn dí sát vào đá to, không dám nhìn nữa.

Cái bóng màu đen nuốt đầu xuống, lại cắn thân trên của Lưu Hân, lại nhai nuốt mấy cái, sau khi nuốt chửng thì mới ăn bộ phận còn lại.

Sau khi ăn xong, cái bóng màu đen lại về tới mặt đất.

Nếu không phải máu đỏ còn bắn ra trên cây cối vẫn còn sót lại, tỏ rõ chuyện Lưu Hân bị cắn nuốt là chân thực, chắc có thể khiến người ta cho rằng là một hồi ảo giác.

Khi bóng đen cắn nuốt Lưu Hân, Triệu Tiểu Kiếm một mực đứng bất động, cái bóng khôi phục nguyên trạng, hắn mới chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Chu Phàm trốn sau đá to sau khi không nghe thấy nhai nuốt nhai nuốt nữa, tim cũng hắn cũng thấp thỏm, bởi vì điều này đại biểu cho Lưu Hân đã hoàn toàn ăn hết rồi, tiếp theo nói không chừng sẽ tới lượt hắn.

Có lẽ Triệu Tiểu Kiếm. . . Không. . . Không phải Triệu Tiểu Kiếm, quái vật đó hiện tại đang tìm kiếm khí tức của mình, bay tới bên đá to.

Tim Chu Phàm đập kịch liệt, hắn đã có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, càng là như vậy, hắn lại càng sợ, hắn hắn dám khẳng định quái vật liệu có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình hay không.

Chỉ là tim đập không phải hắn có thể khống chế, thân thể hắn cứng ngắc, không nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, hắn không nghe thấy thanh âm Triệu Tiểu Kiếm gọi hắn.

Hắn mới rụt rè nhìn ra ngoài đá to.

Triệu Tiểu Kiếm không ở đây.

Chu Phàm ngẩn người, có điều rất nhanh hắn liền bò xuống đá to, chạy như điên tới phương hướng ngoài rừng rậm trong ký ức của hắn.

Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này, trò chơi ăn thịt người quỷ dị này khiến hắn kinh hoàng khiếp sợ, hắn không muốn bị cái bóng kỳ quái đó ăn.

Rừng rậm vẫn tĩnh lặng, hắn thậm chí chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Đang chạy, bỗng nhiên có gì đó xông tới, khiến hắn ngã xuống đất.

Chu Phàm liều mạng giãy dụa, đang muốn kêu to, chỉ là miệng hắn bị bịt lại.

Tầm mắt từ rung rung khôi phục bình thường, đẩy ngã hắn ràng là Dương Tâm Mộng.

- Ngươi không muốn chết thì đừng có lớn tiếng ồn ào.

Dương Tâm Mộng ở trong ký ức của hắn là văn tĩnh hay ngượng ngùng lại nghiêm mặt thấp giọng quát.

Chu Phàm kêu ô ô và nháy mắt mấy cái tỏ vẻ mình hiểu rồi.

Dương Tâm Mộng mới chậm rãi buông tay.

- Tâm Mộng, Lưu Hân. . . Lưu Hân. . .

Chu Phàm lắp bắp, cả người hắn run lẩy bẩy.

- Bị quỷ ăn rồi đúng không?

Bình Luận (0)
Comment