Các người lớn không tiến vào rừng rậm quỳ xuống, bọn họ đầu chạm đất, môi mấp máy, âm tiết giống như máy móc từ trong miệng bọn họ phun ra.
Âm tiết cổ quái không rõ ý nghĩa vang ra trong không trung, một cơn gió âm lãnh thổi vào trong rừng rậm.
Rừng rậm không âm u như trong tưởng tượng.
Ánh nắng từ khe lá xuyên qua,rải ánh mặt trời lấm tấm trên mặt đất, cung cấp ánh sáng cho khu rừng tăm tối.
Tiếng chim chóc côn trùng kêu vang thỉnh thoảng lại vang lên trong rừng.
Chân Chu Phàm giẫm lên trên cỏ, hắn và chín tiểu hài chậm rãi đi tới.
Bên trong Mê Tàng Sâm Lâm thảm thực vật phong phú, nhưng đại thế là lấy tùng đen làm chủ.
Tùng bó lá kim đen trên cây tùng thì giống như quỷ trảo xòe ra, phối hợp với thân cây vặn vẹo và cành cây hình thù kỳ quái, giống như từng ác quỷ đứng yên bất động.
- Chúng ta phải đi đâu?
Chu Phàm di dời tầm mắt, không dám nhìn những cây tùng đen hình thù kỳ quái đó nữa, hắn hỏi Bạch Tư ở bên cạnh.
Hai mắt có chút đờ đẫn của Bạch Tư nhìn về phía Chu Phàm, trong mắt ẩn chứa cảm xúc kỳ quái.
- Đi chơi trốn tìm.
Bạch Tư lời ít mà ý nhiều nói.
Chu Phàm vẫn muốn hỏi tiếp, chỉ là Bạch Tư đã quay đi, không để ý tới hắn nữa.
Chu Phàm lại nhìn nhìn Kiều Úc bên cạnh, Kiều Úc cũng không có ý trả lời hắn.
Chín tiểu hài đều nhìn về phía trước, tiến về phía trước.
Chu Phàm ngẩn người, trong ký ức của hắn, hắn thường xuyên chơi đùa với những tiểu hài này, vì sao hôm nay đoàn người lại tựa như biến thành một người khác vậy?
Bọn họ rất lạnh lùng, dường như có cảm xúc tuyệt vọng đang lan ra trong bọn họ.
Chỉ là Chu Phàm có thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu hắn nghĩ quá nhiều, hai bên thái dương sẽ lờ mờ đau.
Chu Phàm không thể nghĩ nữa, hắn quay đầu nhìn, trong rừng có gió lay động chạc cây, lá cây phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.
Đường nhỏ trong rừng u ám quanh co, đường khi đến đã triệt để không nhìn rõ.
Chu Phàm không dám tùy ý tụt lại phía sau, chỉ có thể cùng đi tới với bọn họ.
Đi được một đoạn thời gian không ngắn, bọn họ mới dừng chân.
Trước mắt bọn họ cơ hồ là một mảng đất trống bị tùng đen vây quanh.
Nói cơ hồ là vì trong đất trống không còn một ngọn cỏ chỉ có một gốc gây khô.
Cây khô cao tới ba bốn trượng, thân cây cháy đen to bằng một người ôm, bên trên là cành cây màu máu loang lổ, cành cây bén nhọn chỉ xéo về phía trước, chạc cây chi chít, đan xen, giống như vô số cốt trảo khép lại cùng một chỗ.
Mắt Chu Phàm co rút lại, cây khô mang tới cho hắn một loại cảm giác áp bức khó có thể hình dung, trong ký ức dường như có thứ gì đó đang tỉnh dậy.
- Đến rồi, chúng ta oẳn tù tì quyết định, ai thua người đó làm quỷ.
Sau khi trầm mặc một lúc, Kiều Úc mở miệng trước.
Quỷ là phải tìm ra người đi trốn, thời gian nửa nén hương vừa qua, nếu không tìm ra tất cả mọi người, vậy quỷ đó chính là thất bại, lúc này Chu Phàm mới nhớ ra quy tắc trò chơi trốn tìm này.
Hai người oẳn tù tì với nhau, người thua sẽ oẳn tù tì với người thừa ra, như vậy rất nhanh quỷ đã được chọn ra, quỷ là Triệu Tiểu Kiếm.
Triệu Tiểu Kiếm bị lựa chọn làm quỷ, trên mặt hắn không vui vẻ cũng không mất mát.
Hắn bước về phía cây khô đó, tựa vào thân cây cháy đen nói:
- Ta đếm tới một trăm, các ngươi mau trốn đi, nếu để ta tìm được, chính là sẽ mất mạng đó, một. . . Hai. . .
Sẽ mất mạng? Chu Phàm muốn cười, nhưng hắn lại không cười nổi, ở sâu trong lòng hắn có thanh âm đang nói với bản thân, bị tìm được thật sự sẽ mất mạng.
Tám tiểu hài đã phân tán lướt qua tùng đen, lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Trong lòng Chu Phàm có sợ hãi dâng lên, hắn cũng nhấc chân chạy điên cuồng, hắn muốn chạy thật xa.
Xuyên qua cỏ dại rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ giẫm lên đá vụn mà sứt chân, nhưng Chu Phàm cũng không quản được nhiều như vậy, rừng rậm lớn thế này, cứ một mực chạy, Triệu Tiểu Kiếm không đuổi kịp mình, vậy chắc sẽ không bị tìm được.
Chỉ là hắn vẫn còn là trẻ con, rất nhanh đã kiệt sức không nhấc nổi chân.
Chu Phàm mỏi mệt thở hổn hển, toàn thân hắn đều là mồ hôi, hắn cũng không biết rõ ràng chỉ là một trò chơi,mà người làm quỷ còn là bạn chơi thân với mình, vì sao hắn lại sợ hãi như vậy?
Chu Phàm không nghĩ nhiều, hắn trèo lên một khối đá to nửa lộ ra ngoài vách đá, trốn ở phía sau khối đá.
Vừa trốn xong, Chu Phàm mới phát hiện rừng rậm không biết từ lúc nào biến thành im lặng, không có tiếng chim chóc, ngay cả gió cũng ngừng lại, rừng rậm yên tĩnh tới đáng sợ.
Chu Phàm hít mấy hơi thở thật sâu, khiến hô hấp của mình tận lực hòa hoãn lại, như vậy mới sẽ không để Triệu Tiểu Kiếm phát hiện.