Dần dần, Xích Cực Quỷ Đan được thúc hóa, dược lực khổng lồ hình thành một cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, giữa Thái Thương và chí tạng có khí xoắn lên, sơ hình của khí điền đã xuất hiện.
Trong nháy mắt sơ hình của khí điền thứ bảy xuất hiện, sáu khí điền còn lại cũng chậm rãi rung rung, sáu khí quỷ đó lục tục muốn động.
Thân thể của Chu Phàm đã bị khói đen âm lãnh bao phủ.
Tiểu Quyển đứng trên đầu Lão Huynh ngẩng mặt lên, sắc mặt của nàng trở nên nghiêm túc, vì sinh tồn và giữ tóc, nàng phải nỗ lực mới được.
Khí điền thứ bảy ngưng tụ ra không tốn chút sức nào, rất nhanh đã triệt để hình thành, khí điền hư thật giao nhau vừa hình thành, liền gióng trống khua chiêng hút vào nguyên khí bên trong cơ thể và khói đen bên ngoài cơ thể Chu Phàm.
Khói đen ở trong khí điền ngưng tụ thành một đoàn, khí quỷ tỉnh lại.
Khí quỷ toàn thân xanh đen, nặng nề di động trong khí điền, nó không lao ra khỏi khí điền.
Một màn này khiến sáu đồng bạn của nó nghi hoặc khó hiểu, không có sự dẫn dắt của khí quỷ thứ bảy, sáu khí quỷ đó cũng không thể giãy ra khỏi xiềng xích mà Chu Phàm thiết lập, chỉ có thể không cam tâm gầm khẽ một tiếng, ở lại trong khí điền của mình.
Khí quỷ thứ bảy dùng cái mặt đỏ to tròn nhìn tất cả xung quanh, sau đó thân thể của nó hóa thành một đạo hắc quang, chiếu vào khí điền thứ bảy, hắc quang không ngừng lan ra, lại không tràn ra khỏi giới hạn của thân thể.
Hắc quang mang đến cực hàn chi ý.
Chu Phàm giống như ở trong hầm cực lạnh.
Tiểu Quyển chớp chớp mắt, nàng không đợi được khí quỷ lao ra, trong nhất thời có chút lúng ta lúng túng.
Lão Huynh đứng lên, nó phát ra một tiếng sủa khẽ, nó cũng không biết Chu Phàm thế nào?
Một chó một quyệt rất nhanh lại thấy môi Chu Phàm tím tái, sắc mặt trắng bệch, ngoài ra, Chu Phàm không có quá nhiều biến hóa.
- Lão đại, có cần lay tỉnh chủ nhân không?
Tiểu Quyển có chút lo lắng kéo lỗ tai Lão Huynh, hỏi.
Lão Huynh lắc đầu, Chu Phàm từng dặn dò không được quấy rầy hắn khi đang luyện công, cho nên không thể làm như vậy.
Chỉ có thể chờ Chu Phàm tỉnh lại.
...
Mắt Chu Phàm khép lại một chút, mới hơi thích ứng được với ánh mặt trời chói mắt.
Đầu hắn vẫn có chút mê muội.
Ở phía trước hắn là một cửa vào rừng rậm.
So với vị trí hắn đứng, phương hướng rừng rậm thổi tới một trận khí tức râm mát.
Rừng rậm u ám không nhìn thấy cuối, khiến trong lòng Chu Phàm bỗng dưng có chút khẩn trương, trong rừng rậm dường như có thứ gì đó kỳ quái đang lặng lẽ chạy.
Hắn không dám nhìn chằm chằm cửa vào rừng rậm nữa, chỉ quay đầu nhìn hai bên, đứng hai bên trái phải hắn là chín tiểu hài tử xấp xỉ tuổi hắn.
Những tiểu hài này khoảng chín tuổi, Chu Phàm còn có thể gọi ra tên của bọn họ: Kiều Úc, Triệu Tiểu Kiếm, Bạch Tư, Phó Ly, Nhan Thư Hàng, Dương Tâm Mộng, Lưu Hân, Chu San San, Nhan Khả Hân.
Bao gồm cả hắn là sáu nam hài bốn nữ hài.
Các tiểu hài mặc áo bện từ cỏ xanh, hai chân đi giày da thú.
Ánh mặt trời kéo cái bóng của bọn họ ra rất dài.
Chu Phàm lại quay đầu nhìn trước sau, đứng phía sau đám tiểu hài bọn họ là người lớn.
Các người lớn xụ mặt, mặt bọn họ cứng ngắc như cương thi, đại đa số là trắng bệch không có một chút màu máu nào.
Chu Phàm nhìn một cái lại quay đầu đi, không nhìn nữa.
Đêm qua hắn ngủ quá muộn, quên mất vì sao mình lại xuất hiện ở đây?
Có điều hắn nghiêm túc nhớ lại, mới nhớ ra, bọn họ là tới Mê Tàng Sâm Lâm chơi trốn tìm.
Những người lớn ở phía sau là người lớn trong thôn, đưa bọn họ tới.
Chỉ là vì sao lại muốn tới Mê Tàng Sâm Lâm chơi trốn tìm?
Đầu Chu Phàm lại lờ mờ đau, đầu hắn giống như một đống hồ nhão, hắn không nghĩ ra.
Hắn lại nhìn nhìn tiểu hài trầm mặc lặng lẽ bên cạnh, tiểu hài dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa vào rừng rậm, cũng không để ý đến cái nhìn chăm chú của Chu Phàm.
Tất cả đều lộ ra có chút quái dị, trong lòng Chu Phàm cảm thấy rất không thoải mái, hắn muốn rời khỏi nơi này, không muốn tiến vào trong rừng rậm chơi trốn tìm nữa.
Chỉ là hắn liếc người lớn ở phía sau một cái, không phát hiện thân ảnh của cha mẹ, hắn cảm thấy trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, bất kể là như thế nào cũng không nói ra được.
Chu Phàm đứng phơi nắng cảm thấy đầu quay cuồng, trong người lớn phía sau không biết là ai nói một câu:
- Được rồi.
Có người dùng tay đẩy vào lưng Chu Phàm:
- Mau vào đi thôi.
Chu Phàm quay đầu nhìn, người đẩy hắn nghiêm mặt, hai mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt như vậy khiến trong lòng Chu Phàm dâng lên một cỗ hàn ý.
Không chỉ là Chu Phàm, chín tiểu hài còn lại cũng bị đẩy.
Chín tiểu hài bước lên phía trước, Chu Phàm cũng vội vàng nhấc chân đi cùng bọn họ.
Đi vào trong rừng rậm u ám đó.
Theo các tiểu hài tiến vào rừng rậm, cây cối ở lối vào vươn ra, cành đan xen phong bế cửa vào.