- Ngươi cứu ta là vì muốn lấy ta làm lá chắn?
Ánh mắt Chu Phàm cảnh giác hỏi.
- Có thể nói như vậy, có điều ta không thể làm gì ngươi, thậm chí dùng cạm bẫy vây khốn ngươi cũng sẽ bị Mê Tàng Sâm Lâm nhận định là vi phạm quy củ, chỉ có giống như vừa rồi ngăn ngươi lại cứu ngươi, mới không tính là trái với quy tắc.
Dương Tâm Mộng giải thích
- Nếu ngươi còn nhớ, vậy sẽ biết những gì ta nói là thật, cho nên không chỉ là ta có thể lấy ngươi làm lá chắn, ngươi cũng có thể lấy ta làm lá chắn, nếu quỷ phát hiện là hai người chúng ta, vậy xem ai chạy nhanh hơn, hoặc là ai vận khí tốt hơn.
Chu Phàm trầm mặc nhíu mày, Dương Tâm Mộng không nói sai.
- Đương nhiên ngươi đã phát hiện, nếu ngươi không muốn cũng có thể lựa chọn rời xa ta, tìm nơi khác trốn đi.
Dương Tâm Mộng hờ hững nhún nhún vai, xoay người tiếp tục tiến về phía trước.
Chu Phàm do dự một chút, vẫn tiếp tục đi theo, hắn hỏi:
- Ngươi có lòng tin chạy nhanh hơn ta sao?
Dương Tâm Mộng chỉ là một nữ hài tử, sao nàng có thể chạy nhanh hơn mình?
Nếu Dương Tâm Mộng chạy không nhanh bằng mình, nàng làm như vậy cũng có ý nghĩa gì?
Cho nên Chu Phàm mới hỏi như vậy.
- Ai biết được?
Dương Tâm Mộng nói khẽ,
- Kỳ thật một khi bị quỷ phát hiện, là rất khó thoát được, đến lúc đó không phải vấn đề nhanh hay không nhanh, mà là xem quỷ sẽ đuổi theo ai mà thôi.
- Hai người ở cùng một chỗ, ít nhất cũng có một người có thể đào tẩu, ta cảm thấy vẫn tốt hơn đơn độc một mình.
Chu Phàm không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dương Tâm Mộng, nhưng hắn có chút hoài nghi cách nói của Dương Tâm Mộng, Dương Tâm Mộng dường như đang che giấu gì đó, thậm chí nếu con quỷ Triệu Tiểu Kiếm này thật sự xuất hiện, có khả năng rất lớn người chết sẽ là hắn.
Chỉ là Chỉ Chu Phàm vẫn quyết định đi theo Dương Tâm Mộng, bởi vì hắn hoàn toàn không biết gì về Mê Tàng Sâm Lâm, Dương Tâm Mộng lại dường như rất hiểu biết về Mê Tàng Sâm Lâm, ít nhất cũng biết nhiều hơn hắn.
Theo Dương Tâm Mộng, mới có xác suất lớn hơn tránh được Triệu Tiểu Kiếm mà sống sót.
Hai người rất nhanh đi tới một mảng tạp lâm, tạp lâm này chỉ có lưa thưa mấy cây tùng đen.
Hai người trốn trong cỏ dại còn cao hơn người, khóe miệng Dương Tâm Mộng khẽ động, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Từ giờ trở đi, chúng ta đừng đi đâu nữa, cứ trốn ở đây, thời gian sắp hết rồi.
- Ngươi một mực đang tính toán thời gian à?
Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi.
- Đừng nói nữa.
Dương Tâm Mộng không trả lời câu hỏi của Chu Phàm.
Chu Phàm không tiếp tục hỏi, có điều hắn nghĩ nghĩ một chút, rất nhanh cũng hiểu được sợ rằng cũng chỉ có người cái gì cũng không nhớ như hắn mới không đi tính toán thời gian, phàm là người có hiểu biết đều sẽ yên lặng ghi nhớ thời gian đại khái.
- Các ngươi ở đây, mau ra đây.
Thanh âm của Triệu Tiểu Kiếm bỗng nhiên truyền tới.
Trong lòng Chu Phàm căng thẳng, lúc này Triệu Tiểu Kiếm lại tìm tới đây.
Chu Phàm đang khẩn trương, đồng thời còn cảnh giác nhìn Dương Tâm Mộng.
Buộc chặt Dương Tâm Mộng đanh lại, nàng nhìn phía trước, nhận thấy ánh mắt của Chu Phàm, nàng há miệng nói ba chữ mà không ra tiếng:
- Đừng nhúc nhích.
Chu Phàm gật đầu.
Lỗ tai của quỷ rất linh mẫn, vừa động một chút có thể sẽ bị phát hiện.
- Ta đã phát hiện ra các ngươi rồi, các ngươi còn không mau ra đi à?
Triệu Tiểu Kiếm bồng bềnh tiến vào trong tầm nhìn của Chu Phàm.
Triệu Tiểu Kiếm đứng lại, hắn đang dùng mũi ngửi khí tức trong không khí.
Vẫn là hai chân lơ lửng, có điều Chu Phàm không khỏi cảm thấy Triệu Tiểu Kiếm lúc này dường như đang rất lo lắng.
Hắn đang đi loạn ở cách đó không xa.
Hai người Chu Phàm đều thở mạnh cũng không dám nhìn Triệu Tiểu Kiếm bay tới bay đi.
Cuối cùng Triệu Tiểu Kiếm lại dừng chân, hắn nhìn về phía bụi cỏ chỗ hai người Chu Phàm ẩn thân.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, bị phát hiện rồi, hắn nhìn về phía Dương Tâm Mộng, Dương Tâm Mộng cong lưng, giống như đang ở một loại trạng thái sắp bạo phát.
Chu Phàm thấy vậy hai chân cũng hơi dùng sức, nếu Triệu Tiểu Kiếm thật sự bay vào trong bụi cỏ, vậy hắn chỉ có thể tách ra với Dương Tâm Mộng mà chạy.
Không được, không thể tách ra chạy.
Trong lòng Chu Phàm căng thẳng, hắn phải đi theo Dương Tâm Mộng, nếu không tách ra chạy, người chết khẳng định là hắn!
Hắn không biết lý do, nhưng trực giác nói với hắn, hắn không thể bị những lời vừa rồi của Dương Tâm Mộng dắt mũi.
Dương Tâm Mộng nói với hắn nhiều như vậy, chính là muốn bọn họ khi bị quỷ phát hiện thì tách ra chạy.
Ngay khi đầu óc của Chu Phàm đang chuyển động cấp tốc, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Kiếm ở phía trước.
- Phát hiện các ngươi rồi.
Thanh âm của Triệu Tiểu Kiếm biến thành bén nhọn.
Toàn thân Chu Phàm đều run lên, có điều hắn cố nén không động đậy, một khi trước ra ngoài trước, khẳng định sẽ trở thành mục tiêu công kích của Triệu Tiểu Kiếm.