Dương Tâm Mộng cũng không động.
Vả lại ai biết Triệu Tiểu Kiếm có phải lại đang lừa bọn họ không?
Chơi trốn tìm có đôi khi chính là dựa vào ngôn ngữ để lừa gạt, dụ đối phương chui ra.
Triệu Tiểu Kiếm không đi đến, hai chân một mực lơ ửng của hắn đã hạ xuống đất.
Chu Phàm hơi sửng sốt, Triệu Tiểu Kiếm này lại đang làm gì?
Triệu Tiểu Kiếm mở hai mắt đang đóng chặt, chỉ là mắt của hắn không còn quỷ dị, mà là khôi phục mắt nhân loại bình thường, hắn nhìn cái bóng dưới chân, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ,
- Đừng, xin ngươi cho ta thêm một chút thời gian, chỉ còn lại bốn tên nữa, ta khẳng định có thể. . .
Là đã đến giờ.
Cái bóng dưới chân từ mặt đất bắn lên, nó há cái miệng to như chậu máu táp tới Triệu Tiểu Kiếm.
Triệu Tiểu Kiếm xoay người bỏ chạy, chỉ là cái bóng cực nhanh, cái bóng cắn đứt đầu hắn rồi nuốt vào trong miệng.
Triệu Tiểu Kiếm ngã xuống đất, máu từ cổ phun ra, hắt lên đất đá cỏ dại.
Cái bóng nhai nuốt cực nhanh, rất nhanh đã cắn nuốt sạch Triệu Tiểu Kiếm.
Sắc mặt Chu Phàm tái nhợt nhìn một màn này, cho dù đã từng thấy một lần, nhưng vẫn mang đến cho hắn chấn động cực lớn.
Cái bóng biết ăn thịt người... Hoặc là nói trong rừng rậm có gì đó phụ thân lên cái bóng đó.
Sắc mặt Dương Tâm Mộng cũng rất khó coi.
Sau khi cái bóng ăn xong, nó lại quay đầu nhìn về phía bụi cỏ, nó dường như nhìn thấu hai người Chu Phàm đang trốn trong bụi cỏ.
Nó rõ ràng không có mắt, lại mang tới cho Chu Phàm một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm cực kỳ mãnh liệt âm tà.
Cái bóng cuối cùng không nhào tới, mà là chui vào lòng đất, triệt để biến mất trong tầm nhìn của Chu Phàm.
Cái bóng vừa biến mất, hai chân Chu Phàm mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, hắn há miệng thở dốc.
Dương Tâm Mộng trán mồ hôi trên trán, nàng chạy ra ngoài bụi cỏ:
- Không muốn chết thì mau theo ta.
Chu Phàm không biết ý tứ trong lời nói của Dương Tâm Mộng, hắn cố gắng đứng lên, lảo đảo đi sau lưng Dương Tâm Mộng.
Càng tiến về phía trước, trong lòng Chu Phàm lại hiện lên một loại cảm giác mãnh liệt, phía trước dường như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn vậy.
Phương hướng Dương Tâm Mộng đi tới chính là phương hướng có kêu gọi.
Chu Phàm không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo Dương Tâm Mộng một đường chạy về phía trước, cho đến khi Chu Phàm nhìn thấy gố cây cháy khét quái dị lúc trước đã từng thấy, chạc cây bén nhọn màu máu, hắn biết rồi, kêu gọi là cây cháy đó.
Không chỉ là kêu gọi Chu Phàm, sợ rằng Dương Tâm Mộng cũng bị kêu gọi.
Cho đến khi bước vào đất trống, loại cảm giác kêu gọi mãnh liệt này mới tiêu tán.
Dương Tâm Mộng hờ hững nhìn Chu Phàm:
- Sau khi quỷ chơi trốn tìm chết rồi, chúng ta phải trong thời gian nhất định quay lại đây, lại bắt đầu vòng chơi trốn tìm tiếp theo.
- Nếu không về kịp, vậy sẽ coi như bị đào thải, một khi đào thải, kết cục của chúng ta chính là lại bị cái bóng ăn.
- Vì sao lại muốn nói cho ta những cái này?
Chu Phàm có chút khó hiểu hỏi, Dương Tâm Mộng ở trong mắt hắn đã biến thành có chút khó lường.
Hắn hoài nghi Dương Tâm Mộng có ác ý đối với hắn, nhưng có đôi khi lời Dương Tâm Mộng nói ra lại đầy thiện ý, khiến hắn có chút khó suy đoán suy nghĩ trong lòng Dương Tâm Mộng.
Dương Tâm Mộng hơi nhướng mày:
- Coi như là thù lao vừa rồi ta lợi dụng ngươi, nếu Triệu Tiểu Kiếm còn có thời gian nhảy vào bụi cỏ, vừa rồi ngươi đã chết rồi.
- Nói với ngươi những cái này cũng không tính là gì, cho dù ta không nói với ngươi, ngươi cũng sẽ cảm nhận được sự kêu gọi của thần mộc, vẫn sẽ về đây.
Chu Phàm trầm mặc, hắn không rõ lòng tin của nàng ta là đến từ đâu? Người chết nhất định là hắn sao?
Hắn cảm thấy đây rất có thể là sự thật.
Dương Tâm Mộng không để ý tới Chu Phàm nữa, mà là ngồi sang bên kiên nhẫn chờ.
Không bao lâu sau, hai người sống sót khác cũng lần lượt trở lại.
Là Kiều Úc và Nhan Thư Hàng.
Mười người chỉ còn lại bốn bọn họ.
Sắc mặt Kiều Úc và Nhan Thư Hàng có chút khó coi, nhưng lại có chút phấn khởi, bọn họ còn sống.
Hiện tại vẫn còn lại bốn người, bọn họ có cơ hội rất lớn có thể ra khỏi Mê Tàng Sâm Lâm.
Bầu không khí giữa bốn người rất quái dị, không ai nói gì.
- Oẳn tù tì xem ai làm quỷ, sau đó bắt đầu vòng tiếp theo.
Nữ sinh duy nhất Dương Tâm Mộng mặt không biểu cảm nói.
Trên đất trống, bốn người không thể cứ một mực đợi như vậy, thời gian Mê Tàng Sâm Lâm lưu lại cho bọn họ là rất ngắn ngủi.
Nếu một lúc sau vẫn không chọn ra được ai làm quỷ, vậy bốn người đều phải chết.
Cho nên cho dù Dương Tâm Mộng không thúc giục, Kiều Úc, Nhan Thư Hàng cũng không dám trì hoãn nữa.
Về phần oẳn tù tì chỉ là phương thức lựa chọn của bốn người bọn họ mà thôi, Mê Tàng Sâm Lâm cũng không bận tâm ai làm quỷ.
Cho dù là làm quỷ, chỉ cần có thể tìm được ba người còn lại trong trò chơi trốn tìm, vậy quỷ sống sót cũng sẽ được đưa ra khỏi Mê Tàng Sâm Lâm.