Chỉ là Mê Tàng Sâm Lâm lớn như vậy, một người muốn ẩn nấp, muốn tìm ra là không dễ dàng.
Có điều một khi làm quỷ trong chơi trốn tìm, sẽ thực sự bị quỷ phụ thân, đạt được rất nhiều năng lực đặc thù, những năng lực đặc thù này sẽ trợ giúp tìm ra người trốn.
Nhưng cho dù là như vậy, Triệu Tiểu Kiếm cũng chính là chỉ tìm được năm người đã hết thời gian.
Nhân số càng nhỏ, xác suất muốn tìm được thường thường cũng nhỏ hơn một chút.
Hơn nữa trải qua thử thách của vòng thứ nhất, lần này người sẽ biết trốn hơn.
Chu Phàm tính đi tính lại ở trong lòng, cảm thấy làm quỷ và không làm quỷ, chỉ sợ cũng không khác biệt bao nhiêu.
Đã như vậy, tốt nhất đừng làm quỷ.
Oản tù tì bắt đầu, Chu Phàm cố ý tránh Dương Tâm Mộng, oẳn tù tì với Kiều Úc trước, về phần Dương Tâm Mộng thì oẳn tù tì với Nhan Thư Hàng.
- Kéo, đấm, lá...
Chu Phàm thắng Kiều Úc, mà bên kia Nhan Thư Hàng thắng Dương Tâm Mộng.
Điều này khiến Chu Phàm có chút kinh ngạc.
Kiều Úc và Dương Tâm Mộng lại triển khai oẳn tù tì.
Toàn thân Kiều Úc run lên, hắn không muốn làm quỷ, quỷ trốn trong cái bóng, hắn nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ rồi.
Vòng thứ nhất Kiều Úc, Dương Tâm Mộng đều ra dấm.
Vòng thứ hai hai người lại ra đấm.
Vòng thứ ba hai người đổi thành đều ra kéo.
Cho đến vòng thứ tư, Kiều Úc ra kéo, Dương Tâm Mộng đổi thành lá, Dương Tâm Mộng thua.
Dương Tâm Mộng nhìn bàn tay của mình, sắc mặt bình tĩnh:
- Vậy ta làm quỷ.
Mắt Chu Phàm hơi co lại, hắn có một loại trực giác quái dị, Dương Tâm Mộng là cố ý thua, nàng muốn làm quỷ.
Kiều Úc và Nhan Thư Hàng nhìn nhau, tách ra chạy trước khi Dương Tâm Mộng đếm số.
Điều này là phù hợp với quy tắc, Dương Tâm Mộng chỉ có đếm xông một trăm mới có thể bị quỷ phụ thân bắt đầu tìm người, nhưng bọn họ chạy trước cũng được.
Dương Tâm Mộng liếc phương hướng hai người đào tẩu, hai người này cũng không ngốc, chắc rất nhanh sẽ thay đổi phương hướng chạy trốn của mình.
Thậm chí sớm đã tìm được chỗ ẩn thân.
Dương Tâm Mộng lại nhìn về phía Chu Phàm, sắc mặt nàng nghiêm túc nói:
- Nếu ngươi tin ta, vậy quay về chỗ lúc trước chúng ta trốn đi.
Chu Phàm ngẩn người.
Dương Tâm Mộng lại không có nhiều lời, mà là xoay người vào gốc cây cháy mà đếm:
- Một. . . Hai. . .
Chu Phàm không do dự, vội vàng chạy như điên rời khỏi đất trống.
Hắn vừa chạy, vừa suy nghĩ câu đó cuối cùng của Dương Tâm Mộng.
Bảo hắn về chỗ trước kia đã trốn đi?
Dương Tâm Mộng hiện tại là quỷ, mà hắn là người, giữa hai người là đối lập, sau khi Dương Tâm Mộng biến thành quỷ, khẳng định sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tìm được hắn, khiến cái bóng của nàng ăn hắn.
Chỉ cần hơi biết nghĩ một chút đều biết không nên tin Dương Tâm Mộng, trở lại nơi trước kia để trốn, Dương Tâm Mộng biết hắn ở đó, khẳng định sẽ lập tức đi tìm.
Nhưng vạn nhất, Dương Tâm Mộng không lừa hắn thì sao? Nơi đó thật sự sẽ là nơi an toàn nhất thì sao?
Không đúng!
Ánh mắt Chu Phàm trở nên trong suốt, bất kể Dương Tâm Mộng có lừa hắn hay không, hắn đều không nên mạo hiểm tới bụi cỏ trước kia để trốn.
Làm như vậy là quá nguy hiểm.
Chu Phàm thu liễm tâm thần, hiện tại hắn là nên suy nghĩ xem phải trốn ở đâu mới sẽ không khiến con quỷ Dương Tâm Mộng này tìm được?
Trong lòng Chu Phàm thắt lại, hắn bỗng nhiên có chút đoán được ý đồ của Dương Tâm Mộng khi nói câu đó, nàng có thể là muốn làm nhiễu loạn tư duy của mình, không cho mình có nhiều thời gian để nghĩ nơi ẩn thân.
Trong trò chơi không phải ngươi chết thì là ta vong này, mỗi một câu đều có khả năng sẽ chôn giấu nhân tố trí mạng.
Dương Tâm Mộng không có lý do nào lại dùng mạng của mình để giúp hắn.
Chu Phàm không nghĩ về việc này này, mà là vừa chạy, vừa suy nghĩ nên trốn ở đâu.
Khi hắn chạy nhanh trong rừng cây còn cố ý đổi phương hướng, đi theo lộ tuyến gấp khúc.
Trên lý thuyết mà nói trước khi Dương Tâm Mộng đếm hết một trăm, phải chạy càng xa càng tốt, một khi Dương Tâm Mộng đếm xong, vậy không còn thích hợp chạy như vậy nữa, rất dễ bị quỷ nghe thấy động tĩnh.
Chu Phàm rất nhanh đã nghĩ được nên làm như thế nào, hắn dừng chân, quay đầu nhìn chung quanh, sau đó chui vào một lùm cây núp vào.
Hắn trốn trong lùm cây bắt đầu điều chỉnh hô hấp, kiên nhẫn chờ đợi.
Vào thời khắc hắn chạy ra, vẫn không quên tính toán thời gian.
Dương Tâm Mộng chắc đã hoàn thành đếm tới một trăm, ra ngoài tìm bọn họ rồi.
Trò chơi trốn tìm này, cho dù người chạy nhanh chạy xa tới mấy, nhưng cũng không bằng được tốc độ của quỷ, quỷ rất nhanh là có thể đuổi kịp bọn họ.
Đây là vấn đề mà bọn họ không thể tránh khỏi.
Nhưng chạy xa, thời gian bị tìm được chắc sẽ lâu hơn một chút.
Chu Phàm bình tĩnh nhớ lại chi tiết Triệu Tiểu Kiếm quỷ, đầu tiên mắt quỷ là nhắm, một khi nó mở mắt, có thể sẽ khiến người ta không thể nhúc nhích, quỷ không phải dựa vào mắt để tìm người, mà là dựa vào mũi và lỗ tai.