Trong suy đoán của Chu Phàm, mũi quỷ có thể ngửi được khí tức của con người, hơn nữa còn là trong phạm vi lớn.
Lỗ tai chắc không nghe được xa như vậy, nhưng lỗ tai quỷ vẫn tinh hơn mũi, có thể nghe ra vị trí cụ thể mà người trốn.
Cho nên quỷ chắc là dựa vào mũi để tìm kiếm khí vị của người trong phạm vi lớn, sau khi xác định được phạm vi đại khái, lại dựa vào lỗ tai để lôi người ra.
Chu Phàm cảm thấy suy đoán của mình chắc là đúng tám chín phần mười rồi.
Cũng không biết quỷ ngửi là khí vị gì của con người, có điều Chu Phàm không nghĩ nhiều, tay hắn nhẹ nhàng tóm lấy bùn đất, sau đó tận hết khả năng bôi lên trên người mình.
Hắn muốn che giấu khí vị của mình.
Hắn không biết làm như vậy có tác dụng gì không, chỉ có thể tận lực thử.
Sau khi làm xong những cái này, Chu Phàm nhìn phía trước, đợi một lúc, quỷ vẫn không xuất hiện.
Hắn đứng lên, tận lực không phát ra âm thanh, từ trong lùm cây chui ra, đi tới vị trí cây cháy trong ký ức của hắn.
Cổ ngữ có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Dương Tâm Mộng khẳng định ngay lập tức sẽ tìm kiếm qua lại trong phạm vi cực hạn mà ba người Chu Phàm có thể chạy được.
Chu Phàm tận lực không phát ra âm thanh, di động một cách cảnh giác.
Có điều hắn không thực sự đi đến vị trí trống trải chỗ cây cháy, mà là ngừng lại ở ngoài trăm trượng.
Hắn không biết Dương Tâm Mộng liệu có từng nghe qua câu 'Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất' chưa, nhưng Dương Tâm Mộng rất có khả năng ở bên ngoài không tìm thấy hắn, từ đó suy đoán hắn sẽ trở lại chỗ cây cháy này.
Cho nên Chu Phàm từ lúc ban đầu không nghĩ tới trở lại vị trí cây cháy, hắn lựa chọn chính là địa điểm ngoài trăm trượng này.
Địa điểm này cách chỗ cây cháy vừa không xa cũng không gần, Dương Tâm Mộng muốn đoán được hắn trốn ở đây, chắc không dễ dàng.
Chu Phàm dùng cự ly trăm trượng để khoanh vòng, tìm được một nơi cỏ dại và bụi cây sum suê, hắn trốn vào, sau đó ngắt lá cây và bốc bùn đen lên bôi trên người mình.
Hắn thậm chí nghĩ tới đào hầm trốn dưới đất, nhưng động tĩnh đào hầm quá lớn, hơn nữa hắn không nhịn thở được lâu như vậy, nơi này lại không tìm được thứ như ống cỏ rỗng ruột, hơn nữa một khi trốn dưới đất, vậy tương đương với mất đi sức hành động, điều này chưa chắc đã thật sự thích hợp.
Hắn phải ở đây kiên nhẫn chờ trò chơi trốn tìm kết thúc hoặc là Dương Tâm Mộng tìm tới đây.
Chu Phàm đang trốn cũng thầm cầu nguyện, Kiều Úc và Nhan Thư Hàng có thể cố gắng lên, trốn lâu một chút, bọn họ trốn lâu một chút, xác suất mình bị tìm được lại càng nhỏ.
Mê Tàng Sâm Lâm giống như yên lặng, oi bức tới ngay cả một chút gió cũng không có.
Ánh mặt trời chiếu vào, cũng không thể mang tới cho rừng rậm này một chút sinh cơ, tất cả đều tử khí trầm trầm.
Chu Phàm chỉ nhìn chằm chằm ra xa xa, gốc tùng ở xa xa nhìn thì giống như quỷ quái, cũng đang nhìn hắn.
Mê Tàng Sâm Lâm mỗi thời mỗi khắc đều mang tới cho hắn một loại cảm giác lạnh lùng, rừng rậm này giống như tùy thời sẽ sống lại vậy.
Thời gian đang không ngừng trôi qua, Chu Phàm đang yên lặng tính thời gian.
Rất nhanh thời gian nửa nén hương đã trôi qua.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ vui mừng, hắn sống qua được thời gian nửa nén hương, mà Dương Tâm Mộng vẫn không tìm được hắn.
Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là hắn chính là người cuối cùng, rất có thể Kiều Úc hoặc Nhan Thư Hàng vẫn còn sống, hoặc là cả hai đều còn sống.
Hiện tại hắn chỉ cần đứng ra, trở lại gốc cây cháy đó là có thể biết kết quả.
Có điều để tránh thời gian mình tính toán có sai sót, hắn lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc, mới đứng lên, chạy về phía cây cháy.
Chỉ là đi được mười trượng, Chu Phàm lại dừng bước, sự hưng phấn trong lòng hắn dần dần rút đi, bởi vì hắn không cảm thấy sự kêu gọi của cây cháy đối với hắn như lần trước.
Điều này vấn đề gì?
Chẳng lẽ là bởi vì trò chơi kết thúc, cho nên cây cháy không còn phát ra kêu gọi đối với hắn?
Hắn cơ hồ nhớ lại tất cả chuyện về Mê Tàng Sâm Lâm, cuối cùng khi còn lại một người, cây cháy cũng có thể khởi xướng kêu gọi mới đúng, về tới chỗ cây cháy, mới có thể tìm được cửa ra của Mê Tàng Sâm Lâm.
Người trong nhà từng nói với hắn như vậy.
Vậy đây là tình huống gì?
Nhưng bất kể đã xảy ra chuyện gì, hắn đều phải trở lại chỗ cây cháy ở đất trống xem thử, nếu không hắn rất có thể sẽ chết.
Nhưng tình huống có chút kỳ quái này khiến trong lòng Chu Phàm đề cao cảnh giác, hắn từng bước đi tới, cố ý lựa chọn một số lộ tuyến có thể dễ dàng ẩn tàng thân thể để đi tới.
Đoạn đường không đến trăm trượng, Chu Phàm rất nhanh đã đi hết, hắn nhìn đất trống bị rừng thông che giấu lờ mờ có thể thấy được, cúi người, chậm rãi đi tới.
Đất trống ở trong mắt hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng.