Sau đó hắn nhìn thấy phía trước hai chân bồng bềnh, đứng phía trước cây cháy.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, vì sao?
Thời gian nửa nén hương không phải sớm đã qua rồi à? Vì sao Dương Tâm Mộng vẫn còn sống?
Nàng đang ở trước cây cháy làm gì?
Chu Phàm cảm thấy đầu mình có chút đau đớn, không thể sai được, bất kể là chơi trốn tìm bao nhiêu lần, đều chỉ là thời gian nửa nén hương.
Bỗng nhiên Dương Tâm Mộng một mực đưa lưng về phía hắn xoay người lại, hai mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt văn tĩnh đã trở nên vặn vẹo, cánh mũi của nàng ta phập phồng, bật cười:
- Ngươi đã trở lại.
Chu Phàm nằm trong cỏ dại, hắn không dám động dậy, càng không dám nhìn Dương Tâm Mộng.
Hắn có chút không rõ vì sao tình huống lại phát sinh biến hóa như vậy.
- Kiều Úc, Nhan Thư Hàng đều bị ta tìm được cho quỷ ăn, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, ta có thế nào cũng không tìm thấy ngươi, nhưng ta biết ngươi sẽ quay lại đây.
- Đến đây... Chúng ta chơi trốn tìm.
- Ngươi đi mau đi, ta rất nhanh có thể tìm được ngươi.
Thanh âm của Dương Tâm Mộng khuếch tán ra trong rừng, có từng đợt hồi âm.
Chu Phàm vẫn không hề động dậy, hắn biết một khi mình khẽ động, có lẽ sẽ khiến tai của Dương Tâm Mộng nghe thấy.
Trong lòng hắn đang điên cuồng suy nghĩ, vì sao thời gian đã trôi qua, Dương Tâm Mộng lại vẫn chưa chết?
Dương Tâm Mộng cấp tốc phiêu đãng chung quanh đất trống, nàng đang tìm kiếm thân ảnh của Chu Phàm, nàng vừa bay vừa cười nói:
- Ngươi đang ở ngay gần, ta ngửi được khí tức của ngươi, cho dù ngươi không phát ra động tĩnh gì, ta cũng có thể tìm được ngươi.
- Mau chạy đi, để ta tìm được ngươi, cho dù ngươi muốn chạy trốn cũng không thoát đâu.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra một tia sợ hãi, hắn biết Dương Tâm Mộng nói có lý, cho dù hắn không động, nhưng Dương Tâm Mộng tìm được hắn cũng là chuyện sớm hay muộn.
Hắn lâm vào trong một tử cục, tim hắn giống như bị một tảng đá ngàn cân đè ép lên, khiến cho hắn khẩn trương tới ngay cả thở cũng không nổi.
Hắn chỉ có thể cược, cược hắn không phát ra thanh âm gì, cho dù Dương Tâm Mộng ở gần trong gang tấc, cũng không thể tìm được hắn ở đây.
Toàn thân hắn giống như hòn đá lạnh lẽo cứng ngắc, chờ vận mệnh tới, loại chờ không có lý do này khiến lửa giận trong lòng hắn bốc lên, hắn cảm thấy mình đã lờ mờ quên một chuyện vô cùng quan trọng.
Chỉ là hắn chưa nhớ ra, Dương Tâm Mộng đã bồng bềnh trước người hắn.
Chu Phàm chỉ nhìn đôi chân đi giày da thú của nàng, không có ý định ngẩng đầu.
- Tìm được ngươi rồi.
Trong thanh âm của Dương Tâm Mộng mang theo một tia cảm khái,
- Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc này Chu Phàm mới ngồi dậy, hắn nhìn Dương Tâm Mộng hai mắt nhắm nghiền, không biết vì sao sợ hãi trong lòng hắn lại hơi giảm đi.
Dương Tâm Mộng mở mắt, mắt của nàng là con người bình thường, không phóng ra gì đối với Chu Phàm, cái bóng dưới chân nàng đang chậm rãi rung rung, dường như tùy thời sẽ nhào tới.
- Ngươi không sợ à?
Khuôn mặt của Dương Tâm Mộng vẫn vặn vẹo, da mặt thỉnh thoảng lại giật giật, tái nhợt không máu, nhưng nàng vẫn cười nói,
- Ta tới nơi trước kia tìm ngươi, chỉ là ngươi không ở đó, bằng không đã sớm kết thúc rồi.
- Ta càng muốn biết là vì sao? Thời gian sớm đã trôi qua, mà ngươi lại vẫn chưa chết?
Chu Phàm chậm rãi hỏi.
Trong miệng Dương Tâm Mộng phát ra tiếng cười quái dị không giống của nàng, giống như một quái vật đang cuồng tiếu:
- Bởi vì trò chơi vốn chính là như vậy, ta lại không phá hoại quy tắc, mười người tiến vào thì chỉ có một người có thể sống sót mà ra ngoài, chỉ là các ngươi vào là chín người.
- Chín người?
Sắc mặt Chu Phàm ngạc nhiên nhìn Dương Tâm Mộng, hắn lờ mờ có chút hiểu rồi, nhưng lại không thể tin được.
- Nữ hài này...
Dương Tâm Mộng chỉ chỉ vào mình,
- Trước khi tiến vào, nàng đã bị hiến tế trước cho ta một ngày, thôn các ngươi không hi vọng có người có thể sống sót trở về.
- Vì sao phải làm như vậy?
Chu Phàm lẩm bẩm nói.
- Cái này thì ta cũng không biết.
Thân thể của Dương Tâm Mộng bắt đầu tách ra hai bên, thân thể nàng ta có sâu bọ màu đen thò đầu ra, cái đầu của nàng phồng lên, xương cốt cũng cong vào từng đoạn, từ trong cơ thể đâm ra xoèn xoẹt.
Nàng đã hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng của con người, cái bóng ở dưới chân vẫn đang không ngừng kéo dài ra.
- Quy tắc của trò chơi trốn tìm là mẫu thân ta thiết lập, đó là mẫu thân của ta.
Dương Tâm Mộng dùng tay chỉ vào cây cháy,
- Nàng thích nhìn con người chơi trốn tìm, thưởng thức sự sợ hãi của các ngươi.
- Từ ba mươi năm trước, thôn các ngươi đã chọn dùng biện pháp hiến tế trước một người, để chín người còn lại không thể sống sót trở về, như vậy là không phá hoại quy tắc mẫu thân ta định ra, cho nên chúng ta cũng không để ý.