Chu Phàm bỗng nhiên hiểu được, vì sao sắc mặt của những thôn dân ở cửa vào rừng rậm lại kỳ quái như vậy, là bởi vì bọn họ biết Dương Tâm Mộng sớm đã không phải con người, lại còn đứng ở phía sau quỷ.
- Có lẽ là vì oán hận.
Chu Phàm thở dài,
- Trong mười người chỉ có một người có thể sống sót trở về, người trở lại thôn, nếu chưa chết, vậy chung quy vẫn sẽ oán hận thôn đã đẩy hắn vào trong rừng rậm, so với như vậy, còn không bằng chết hết cho xong.
- Vì sao ngươi không ăn ta, mà lại nói với ta nhiều như vậy?
Chu Phàm lại ngẩng đầu nhìn Dương Tâm Mộng đã biến thành cực kỳ khủng bố, trong mắt hắn đã không còn vẻ sợ hãi.
- Ngươi là một người cuối cùng, lại rất thú vị, cho nên muốn tán gẫu với ngươi một chút.
Dương Tâm Mộng hoặc có thể nói là quỷ trong rừng rậm bật cười, chỉ là đầu đầu vỡ ra từng lỗ hổng, tóc hoa râm xen lẫn với máu từ trong lỗ thủng chui ra, nụ cười lộ ra rất ghê tởm.
- Vì sao ngươi không sợ?
Dương Tâm Mộng cảm nhận được vẻ bình tĩnh trong mắt Chu Phàm, nó có chút kinh ngạc hỏi.
- Ta không phải là ta, vì sao ta phải sợ?
Chu Phàm thấp giọng lẩm bẩm.
Ta không phải là ta?
- Nói bậy bạ gì thế?
Dương Tâm Mộng nghe không hiểu, cái bóng của nó đánh thẳng tới Chu Phàm, cắn nuốt thân thể của Chu Phàm.
Một đoàn bạch quang từ trong thân thể tàn phế của Chu Phàm bay lên, hóa thành bộ dạng của Chu Phàm lẳng lặng nhìn một màn này.
Quái quyệt không nhìn thấy sự tồn tại của bạch quang.
Chu Phàm lại không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bất kể Mê Tàng Sâm Lâm hay là quỷ quái, đều là hư ảo, tất cả đều là ký ức của khí quỷ thứ bảy.
Đương nhiên nếu hắn không thể đột nhiên tỉnh ngộ, nhân hồn của hắn sẽ bởi vì sợ hãi ký ức của khí quỷ thứ bảy mà sụp đổ.
Cũng chính là hắn cho rằng hắn chết rồi, từ đó hắn có thể sẽ chết thật sự.
Đây mới là mục đích của khí quỷ thứ bảy, đây là ký ức trước khi chết của khí quỷ thứ bảy.
Chỉ cần Chu Phàm muốn, có thể tùy thời rời đi, nhưng hắn không rời đi như vậy, hắn muốn xem tới cùng.
Sau khi quái quyệt ăn Chu Phàm, nó ợ một cái, lắc lư đi đến chỗ cây cháy ở đất trống.
Cây cháy cổ quái đó mới là hạch tâm của Mê Tàng Sâm Lâm.
Quái quyệt dùng tư thái quái dị vặn vẹo đi tới, đi đến trước mặt cây cháy, nó quỳ xuống, cái bóng của nó bắt đầu rung rung, từ một tản thành chín, chín cái bóng màu đen dần dần biến thành màu xanh đen.
Bóng màu xanh đen từ dưới đất đứng thẳng lên, chúng cứng ngắc đờ đẫn đứng đó.
Chạc cây màu máu của cây cháy lay động, chạc cây có gì đó hiện ra rõ ràng, bên trên treo từng cái bóng màu xanh đen khó có thể đếm hết, có chạc cây chỉ treo một cái bóng, có chạc cây lại treo mấy chục cái.
Trong nháy mắt cái bóng màu xanh đen xuất hiện, có tiếng khóc thét thê lương từ trên chạc cây truyền đến.
Chí cái bóng xanh đen trên mặt đất chậm rãi bay lên, giống như tiền bối của chúng, bị treo trên chạc cây.
Chu Phàm trầm mặc, hắn biết chín cái bóng xanh đen đó chắc là chín tiểu hài đã chết đi, nếu dùng cách này để loại suy, mỗi một cái bóng xanh đen trên cây đều là từ một mạng người ngưng tụ thành.
Quái quyệt gọi cây cháy là mẫu thân rời đi, nhưng ký ức của khí quỷ vẫn chưa kết thúc.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời, Chu Phàm cũng khó có thể nói rõ đã ở trong ký ức này bao nhiêu năm.
Có một ngày, có một nam tử mặc áo đen, tóc tai bù xù đi vào Mê Tàng Sâm Lâm, hắn bước vào trong đất trống chỗ cây cháy.
Cây cháy rung rung, cái bóng màu xanh đen vốn đã ẩn tàng lại hiện ra, có vô số quái quyệt khó có thể hình dung từ trong rừng thông chạy vội ra.
Tất cả giống như đất rung núi chuyển, trong cỗ quái quyệt giống như sóng thần này, cho dù Chu Phàm biết là giả, trên mặt cũng không nén được vẻ sợ hãi.
Nam tử đó lại sắc mặt bình tĩnh đứng lại, tay phải hắn chỉ nhẹ nhàng điểm ra, trong thiên địa lờ mờ có từng xương sườn to lớn hiện ra, hình thành một cự nhân xương sườn khồng lồ.
Bụng của cự nhân xương sườn to lớn chứa tất cả quái quyệt của Mê Tàng Sâm Lâm vào, thân thể của các quái quyệt đột nhiên tản ra, vô số huyết tương nhuộm cho đất trống không còn một ngọn cỏ hình thành đủ mọi màu sắc.
Thân cây của cây cháy nứt ra, có một hắc đằng chỉ cao ba thước bay ra ngoài, hắc đằng quật vào xương sườn, xương sườn gãy từng khúc.
Sắc mặt nam tử hờ hững, xương sườn không ngừng liền lại, cự nhân xương sườn giơ cao cốt đao trong tay triển khai chiến đấu kịch liệt với hắc đằng.
Trận chiến này khiến Chu Phàm thấy mà thần hồn chấn động, trận đánh giữa hắc đằng và nam tử áo đen vượt xa cảnh giới của hắn, hắn hoàn toàn không thể lý giải thủ đoạn của hai người.
Toàn bộ Mê Tàng Sâm Lâm cuối cùng bị hủy đi một nửa, lá đỏ trên hắc đằng cũng bắt đầu héo rũ, cuối cùng nó ốm yếu bay về trong cây cháy.