Lời nói của Tịnh Vân lại khiến hắn cảm thấy trong lời nó có lời, chỉ là hắn không nghĩ thông.
- Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Viên Huệ không nhịn được hỏi.
Tịnh Vân cười mà không đáp, tiếp tục tiến về phía trước.
Viên Huệ nhíu mày, tiếp tục đi theo, hai người đi tới khu vực mục trường của Thiên Lương Thành, mục trường cũng là một mảng hỗn độn, mục trường chỉ dùng hàng rào đơn sơ quây lại, súc vật bên trong lưa thưa không có mấy.
Viên Huệ nhìn về phương hướng khu ngựa của mục trường, sự kiện ngựa điên chưa qua bao lâu đã lại bị Ma Cô Yêu phá hoại, hiện tại khu nuôi ngựa sớm đã không còn ngựa, hắn trực tiếp chất vấn:
- Ngựa nổi điên ở khu ngựa này là ngươi làm à?
Tịnh Vân chắp tay trước ngực gật đầu:
- Chính là sư đệ làm.
Viên Huệ hơi sửng sốt, mắt hắn nghiêm lại, hắn hỏi như vậy, nhưng chưa từng nghĩ tới Tịnh Vân sẽ thừa nhận, yêu tăng này nổi điên gì vậy, vì sao hắn phải thừa nhận?
Có điều Viên Huệ rất nhanh liền nghĩ đến, cho dù Tịnh Vân thừa nhận, nơi này chỉ có hai người bọn họ ở đây, dưới tình huống hắn không chứng cớ, cũng không làm gì được Tịnh Vân, đây sợ rằng mới là nguyên nhân Tịnh Vân dám trực tiếp thừa nhận.
Trên mặt Viên Huệ rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói:
- Vì sao ngươi phải làm như vậy?
Bất kể là như thế nào, thừa nhận vẫn tốt hơn là không thừa nhận.
Tịnh Vân không trả lời, mà là đi về phía khu ngựa của mục trường.
Hai tay Viên Huệ đút trong ống tay áo, tay trái của hắn đã vuốt một chuỗi tràng hạt, tay phải thì nắm một đạo phù lục.
Hắn vững bước đi theo bước chân của Tịnh Vân.
Cho dù thực lực của Tịnh Vân không bằng hắn, hắn cũng không dám khinh thường.
Đến cửa lớn khu ngựa, Tịnh Vân không đi vào nữa, mà là ngừng lại, nhìn khu ngựa yên tĩnh không tiếng động.
Trên trời cao đã tụ mây trôi mờ mịt, gió mát thổi cho tăng y của hai người phát ra tiếng phần phật.
Dừng chân trước cửa, mặt Tịnh Vân lộ vẻ áy náy thở dài nói:
- Cho dù là súc vật, nhưng ta cũng phạm sát giới, a di đà Phật.
Viên Huệ híp híp mắt không nói tiếp, cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng nặng, Tịnh Vân cố ý dẫn hắn tới đây, khẳng định có ý đồ gì đó, có điều nơi này là Thiên Lương Thành, chẳng lẽ Tịnh Vân muốn giết hắn rồi chạy ra khỏi Thiên Lương Thành sao?
Huống hồ đã có Lực Sĩ thấy hai người bọn họ rời đi cùng nhau, nếu hắn xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ tính lên trên người Tịnh Vân, hắn không nghĩ ra Tịnh Vân có lý do gì để phải làm như vậy.
Quan hệ của Tiểu Phật Tự và Đại Phật Tự rất kém, nhưng hai chùa miếu chưa bao giờ quang minh chính đại sống mái với nhau.
- Sư huynh vừa rồi hỏi nguyên nhân ta phạm sát giới, trước khi ta nói, có thể cho phép ta lải nhải vài câu không?
Tịnh Vân lại chậm rãi nói.
- Ngươi muốn nói cứ nói, ai có thể cản được ngươi?
Viên Huệ thủy chung vẫn đứng sau lưng Tịnh Vân, bảo trì cự ly ba bốn bước.
Tịnh Vân tạm dừng một lúc, hắn cũng không quay đầu lại khẽ cười nói:
- Ta là lớn lên trong chùa miếu, từ khi nhớ chuyện, chính là những trưởng bối như sư phụ, sư thúc, sư bá chăm sóc những cô nhi được chùa miếu thu dưỡng như chúng ta.
Viên Huệ hơi nhíu mày, hắn cũng như Tịnh Vân, hắn là khi còn nhỏ đã bị mang vào chùa miếu, cùng các sư huynh đệ sinh hoạt lớn lên, đám người bọn họ coi chùa của mình là nhà, chưa bao giờ phản bội chùa miếu, nhưng hắn không rõ, vì sao Tịnh Vân phải nói những thứ này?
- Không biết cuộc đời của sư huynh sống vui nhất là lúc nào, nhưng cả đời ta sống vui vẻ nhất vẫn là khi còn là tiểu hài tử, khi đó không cần bị sư phụ ép phải đọc kinh luyện võ, cả ngày chính là chơi đùa với các sư huynh đệ ở đại điện, các sư phụ không làm gì được, mỗi lần đều đuổi những tiểu hài chúng ta đi, chúng ta lại lén lút chuồn về, trèo lên tượng Phật tổ mà vui đùa.
Tịnh Vân nói tới đây liền mỉm cười,
- Cũng may mà Phật tổ không trách những tiểu hài chúng ta.
Viên Huệ trầm mặc nghe, hắn không khỏi nhớ tới các sư huynh đệ từng chơi đùa cùng nhau, hiện tại cũng đã lâu rồi không gặp.
- Có điều, đại điện chung quy không phải nơi có thể thường xuyên đi vào chơi đùa, mỗi ngày chúng ta đại đa số thời gian là ở Bàn Nhược Lâm của chùa miếu.
Viên Huệ nghe đến đây liền hừ lạnh một tiếng, Tiểu Phật Tự bắt chước Đại Phật Tự đúng là bắt chước đủ triệt để, ngay cả Bàn Nhược Lâm của Đại Phật Tự cũng bắt chước.
Tịnh Vân giống như không nghe thấy tiếng hừ lạnh này, hắn đã sa vào trong cố sự, chậm rãi nói:
- Kỳ hoa dị thảo luôn được trồng ở La Hán Viên, bọn sư phụ sợ chúng ta phá hoại, không cho chúng ta vào, bên trong Bàn Nhược Lâm ngược lại không có quá nhiều kỳ hoa dị thảo.
- Nhưng đối với chúng ta mà nói, Bàn Nhược Lâm chính là một mảng nhạc thổ chân chính, nơi đó có hồ hoa sen, cây bồ đề, mạn đà la, nói đến cây cối, không biết sư huynh thích nhất là hoa cỏ cây cối gì?
Viên Huệ nhíu mày không trả lời.