Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 616 - Chương 616. Hàng Lâm

Chương 616. Hàng lâm Chương 616. Hàng lâm

Tịnh Vân giống như đang lải nhải việc nhà, Viên Huệ không trả lời, ảnh hưởng đối với hắn cũng không lớn,

- Lúc nhỏ ta thích nhất là vô ưu hoa, khi hoa nở sẽ nhiệt liệt như hỏa diễm đỏ rực, rất mỹ lệ, ở trong mắt ta, Bàn Nhược Lâm không có hoa nào có thể so được với nó.

- Hiện tại nghĩ lại, ta thích vô ưu hoa không chỉ là vì màu sắc của nó, mà là vì các sư huynh đệ cùng ta ngắm hoa chơi đùa.

Thanh âm của Tịnh Vân ẩn chứa một tia sầu não.

Mày Viên Huệ nhíu lại, trong lòng hắn càng lúc càng bực bội, Tịnh Vân này rốt cuộc muốn nói gì?

- Sau khi lớn lên, đã hiểu chút chuyện, các sư trưởng trong chùa ủy nhiệm trọng trách cho ta, ta không thể không rời khỏi chùa miếu giống như nhà mình này, vừa ly biệt một cái chính là không còn nhìn thấy sư phụ và các sư huynh đệ nữa.

Tịnh Vân thở dài.

Viên Huệ có chút khó hiểu, chẳng lẽ Tiểu Phật Tự không cho phép Tịnh Vân về miếu sao?

Giống như hắn cứ cách mỗi một đoạn thời gian đều có thể về Đại Phật Tự thăm một chút.

Viên Huệ nhớ lại điều này, chuẩn bị khi trở về thì nghĩ cách điều tra một chút.

- Kỳ quái là, trong đoạn cuộc sống rời xa chùa miếu, ta nhớ tới thường thường không phải vô ưu hoa, mà là cây nhẫn đông đằng không thu hút lắm trong Bàn Nhược Lâm.

Thanh âm của Tịnh Vân trở nên bình tĩnh.

Viên Huệ hơi nhướng mày, nhẫn đông là một loại cây bán xanh, thân cây mang lá lại có thể gọi là nhẫn đông đằng, hắn có chút hoài nghi Tịnh Vân nói những lời này chỉ là nghĩ đến đâu thì nói tới đó.

- Sư huynh chắc biết nhẫn đông, hiện tại mùa này...

Tịnh Vân tạm dừng một chút,

- Chính là lúc nhẫn đông của Bàn Nhược Lâm nở sum suê nhất, đến cuối thu, nhẫn đông sẽ lá héo cây khô, nhưng giữa nách lá lại sẽ mọc lá mới màu tím đỏ.

- Lá mới đông lạnh không rụng, cho nên mới được gọi là nhẫn đông (chịu được mùa đông), đáng tiếc...

Thanh âm của Tịnh Vân có chút cô đơn, ngừng lại.

- Đáng tiếc gì?

Viên Huệ lui về phía sau một bước.

- Đáng tiếc ta chắc không nhìn thấy nhẫn đông cuối thu lá mới mọc rồi, nếu sư huynh may mắn còn sống có thể trở lại chùa miếu, thay ta xem nhẫn đông trong rừng có còn không nhé?

Thay hắn xem thử nhẫn đông? Viên Huệ ngây ra, hắn có chút khó hiểu ý tứ trong lời nói của Tịnh Vân.

Tịnh Vân quay đầu nhìn lại, hai mắt hắn chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Mắt đã bị màu máu tràn ngập, nhìn vô cùng quái dị.

Mưa dầm mông lung nhẹ nhàng rơi.

Viên Huệ ở trong mưa không kịp nghĩ nhiều, lại lùi lại mấy bước, sắc mặt lạnh lùng quát hỏi:

- Tịnh Vân, ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?

Cảm xúc trên mặt Tịnh Vân cực kỳ phức tạp, có áy náy, thống khổ, giải thoát, bi thương, các loại cảm xúc toàn bộ đan vào nhau,

- Ta dùng đàn ngựa ở nơi chăn nuôi này làm vật dẫn, lại dùng thân thể quyệt nhân đặc thù của ta khảm vào ba khối Ma Tăng Xá Lợi, kèm theo phù trận hàng lâm vất vả thu thập được, dùng tất cả để tế...

Toàn bộ khu ngựa có quang mang màu đen giống như hạt bụi từ dưới đất dâng lên bay vào thân thể của Tịnh Vân, huyết lệ trong mắt hắn rơi nhanh hơn.

- Huyết trận hiến tế.

Viên Huệ vừa sợ vừa giận, hắn lớn tiếng quát,

- Ngươi rốt cuộc muốn kêu gọi gì?

Chuỗi phật châu trong tay Viên Huệ đã được quăng ra, tản thành từng tràng hạt màu vàng bắn mạnh ra.

Chỉ là tràng hạt ở trước người Tịnh Vân ngoài một tấc thì mất đi quang hoa phân tán đầy đất.

Da trên người Tịnh Vân nứt ra, có máu chảy ra, nhuộm đỏ tăng y, chỗ cổ hắn cũng có máu phun trào, đầu hắn gãy lìa rơi xuống đất.

Viên Huệ rất sợ sẽ lây dính phải nguyền rủa gì đó, hắn cấp tốc lấy ra mấy đạo phù lục dán lên trên người mình.

Cái đầu đã rơi xuống đất của Tịnh Vân lại mở miệng bi thương nói:

- Sư huynh, xin lỗi, mau chạy đi, nó sắp tới rồi.

Vừa dứt lời, đầu và thân Tịnh Vân đều triệt để nổ tung,trong không trung bồng bềnh từng giọt huyết châu.

Huyết châu ngược mưa dầm bay lên, trên bầu trời mưa dầm rả rích, huyết châu hợp thành một trận pháp tứ giác quỷ dị, trận pháp ở trong trời cao lộ ra rất nhỏ bé, nhưng lại phát ra huyết quang chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời u ám.

Huyết trận chậm rãi chuyển động.

Viên Huệ chỉ nhìn một cái liền biến sắc, triển khai thân pháp chạy như điên tới Nghi Loan Ti Phủ, hắn chỉ muốn mau chóng thông tri cho tất cả mọi người trong phủ ti.

Chỉ là hắn chạy ra được mấy trượng, trên bầu trời có tiếng rắc rắc quái dị dày đặc vang lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.

Tất cả mọi người ở trong thành đều nghe thấy, người đang hành tẩu trên đường ngẩng đầu.

Đám người Yến Quy Lai và Hoàng Diệp lão đạo ở Nghi Loan Ti Phủ đều từ trong phủ xông ra, nhìn huyết trận đã xuất hiện từng vết nứt.

- Đây là huyết trận hiến tế.

Sắc mặt Hoàng Diệp lão đạo lập tức biến thành khó coi, chỉ là hắn trong nhất thời cũng khó có thể phân biệt đây là huyết trận hiến tế quái quyệt gì.

Bình Luận (0)
Comment