- Chuẩn bị chiến đấu.
Yến Quy Lai cũng nhanh chóng có phản ứng, quát lớn.
Phù Sư, Lực Sĩ trong phủ ti vội vàng cắm đầu chạy vào trong phòng.
Vừa hay Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt ra ngoài đang đi tới bắc nhai, hai người đều cầm cây dù mỡ bò, bên chân bọn họ là Lão Huynh đi theo, lúc này bọn họ cũng buông dù mỡ bò, nhìn về phía huyết trận hiến tế trên trời.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, cấp tốc lấy ra hai đạo Cấm Tà Phù, dán một đạo lên người mình, một đạo lên người Lão Huynh.
Lý Cửu Nguyệt cũng lấy ra Cấm Tà Phù dán lên trên cánh tay trái.
- Đây là huyết trận hiến tế, ai làm ra vậy?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn ngay lập tức hoài nghi chính là người đeo mặt nạ.
- Chúng ta trở về đã rồi tính.
Chu Phàm lại gấp giọng nói với Lý Cửu Nguyệt.
Hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, quan trọng nhất vẫn phải trước tiên chạy về Nghi Loan Ti Phủ.
Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu động chân, huyết trận hiến tế huyết trận hiến tế đã triệt để vỡ ra, biến mất trong không trung.
Mưa phùn rơi lên mặt, tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo.
- Thất bại rồi à?
Lý Cửu Nguyệt nói gần như là lẩm bẩm.
Lý Cửu Nguyệt vừa nói xong, một loại cảm giác đè nén khuếch tán ở trong thành.
- Ngươi nhìn bên kia đi.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ kinh hãi, hắn dùng ngón tay chỉ tới góc đông bắc Thiên Lương Thành.
Ở góc đông bắc một đạo một cái bóng to lớn dần dần hiện ra, cảm giác đè nén đang khuếch tán chính là đến từ nó.
Hình dáng của cái bóng to lớn có chút giống như cóc, toàn thân mọc tua cuốn dày đặc, nhưng nó thủy chung chỉ là một cái bóng màu đen, khó có thể thấy rõ bộ dạng thực sự của nó.
Thân thể khổng lồ của nó cúi xuống có thể nhìn xuống cả thành thị, cái đầu tam giác to lớn thò vào trong Thiên Lương Thành.
Ầm một tiếng, phù tường loang lổ ở tứ phía chịu kích thích, triệt để được kích hoạt, tỏa ra quang mang màu vàng, quang mang hội tụ về góc đông bắc, hình thành một mũi tên màu vàng to lớn.
Mũi tên màu vàng bắn nhanh về phía con cóc hình thể khổng lồ, giống như một vầng mặt trời vàng, quang mang màu vàng bao phủ cả tòa cổ thành, rực rỡ loá mắt.
Mưa dầm lập tức đình trệ trong không trung, không rơi xuống nữa.
Chu Phàm tâm thần chấn động nhìn một màn này, một tên như vậy cho dù là quái quyệt cấp Huyết Lệ chỉ cần chạm vào là khó có thể sống sót, thậm chí quái quyệt bậc cao hơn quái quyệt cấp huyết Lệ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Chỉ là cái bóng to lớn đó cũng không có ý định né tránh, trong miệng nó phun ra chói tai âm tiết chói tai, âm tiết kích lên từng gợn sóng màu xám trong không trung, mũi tên vàng vỡ ra đứt đoạn, hóa thành nhiều điểm quang mang tản đi.
Đỉnh đầu to lớn kề lên phù tường ở góc đông bắc, ầm một tiếng, phù tường trực tiếp đổ sụp một góc, bụi bặm tràn ngập, đá to từ trên phù tường lăn xuống.
Người trong thành hoảng sợ nhìn tất cả, phù tường một mực thủ vệ Thiên Lương Thành không biết bao nhiêu năm tháng lại cứ như vậy bị đánh sập một góc?
Cái đầu to lớn cuối cùng thò vào trong thành, vẫn không nhìn rõ bộ dạng của nó, đầu của nó là một mảng mơ hồ, giống như vĩnh viễn ở trong bóng râm.
Hoặc là nói, đây là bộ dạng nên có của nó.
Không thể nhìn thấy bất kỳ con mắt nào, nhưng tất cả mọi người trong thành đều cảm nhận được cái nhìn cực ác khiến người ta nổi da gà của nó.
Đó là gì?
Dân chúng bình thường trong thành sợ hãi mà lại ngạc nhiên nhìn bóng râm to lớn ở góc đông bắc.
- Là Âm Quy Ma.
Toàn thân Hoàng Diệp lão đạo run rẩy, nói ra tên của bóng râm hình dạng giống như con cóc to lớn đó.
- Đi mau, đừng quan tâm tới bất kỳ ai, có thể trốn được người nào hay người nấy.
Sau khi Hoàng Diệp lão đạo hô lên những lời này, đã giống như ảo ảnh chạy ra khỏi phủ ti, từ Thiên Lương Nhai phóng tới hướng cửa thành bắc.
Nghe thấy ba chữ Âm Quy Ma,các Phù Sư Lực Sĩ có phản ứng lập tức chen nhau chạy tới cửa phủ ti.
Trong đó theo sát sau Hoàng Diệp lão đạo là Áo công công, sắc mặt tái nhợt hắn sắc mặt tái nhợt, đã dùng tốc độ nhanh nhất bám theo Hoàng Diệp lão đạo.
- Âm Quy Ma.
Yến Quy Lai nhìn bóng râm to lớn đó, nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng bỏ chạy về phía cửa phủ ti.
- Chu huynh, ngươi đi mau.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt tái nhợt, thúc giục Chu Phàm,
-Đừng quan tâm tới ta, ta có biện pháp sống sót, ngươi có thể đi được bao xa thì đi bấy nhiêu xa.
- Âm Quy Ma à...
Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, hắn cũng có nghe qua về Âm Quy Ma, hắn nhìn chằm chằm Lý Cửu Nguyệt,
- Ngươi thật sự có biện pháp?
- Phải, đi mau, chạy được bao xa thì cố chạy bấy nhiêu xa.
Lý Cửu Nguyệt vội vàng gật đầu dùng tay đẩy Chu Phàm, ánh mắt hắn nhìn về phía cái đầu tam giác hơi lay động ở góc đông bắc, lộ ra vẻ lo lắng, hắn lo là đã quá muộn rồi.