Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 618 - Chương 618. Âm Quy Ma

Chương 618. Âm Quy Ma Chương 618. Âm Quy Ma

Chu Phàm không do dự, hiện tại hắn chỉ có thể tin là Lý Cửu Nguyệt có biện pháp, hắn xách lấy Lão Huynh, thân thể đã chạy tới cửa thành đồng thời có Tử Kim Giáp Trụ bao phủ lấy hắn, phù văn của dị giáp nhanh chóng lan ra.

Thân thể hắn lập tức xuất hiện ở ngoài mười trượng, lại nhấp nhoáng một cái, hắn đã đến cửa thành bắc.

Hắn biết việc này là nguy hiểm tới mức nào, dẫu sao đó chính là Âm Quy Ma, cho nên hắn mới trực tiếp triển khai công pháp cấp thuấn di.

Chỗ cửa thành có đội tuần tra đang gác, bọn họ đều rất hốt hoảng lúng túng.

- Rời khỏi nơi này.

Chu Phàm quát to, hắn đã xông nhanh về phía cửa thành rộng lớn.

Phía sau hắn, đám người Hoàng Diệp lão đạo, Áo công công cũng vừa mới bước vào bắc nhai.

Chỉ là vẫn quá muộn.

Bóng râm to lớn ở góc đông bắc há miệng, phát ra âm tiết thứ hai, thời không gian dường như đều trở nên đình trệ theo âm tiết này.

Tua cuốn trên người nó duỗi thẳng, khiến cho nó nhìn như một con nhím gai toàn thân dựng đứng lên khi gặp công kích.

Tua cuốn đâm thủng khe nứt không gian, sau đó mới bắn ra rồi cuộn lại.

Tất cả ngoài thành trong thành đều dừng lại.

Trong lòng Chu Phàm bốc lên một loại cảm giác quái dị, bụng hắn có chút ngứa ngáy, có thứ gì đó đang sinh trưởng ra, hắn giải trừ Tử Kim Giáp Trụ, cúi đầu nhìn về phía bụng mình.

Rốn hắn lộ ra dây cuốn như sợi tóc màu máu, dây cuốn xuyên qua quần áo, cấp tốc chui vào lòng đất.

Nhìn dây cuốn màu máu, Chu Phàm lại nhìn nhìn Cấm Tà Phù không có bất kỳ động tĩnh gì trên cánh tay, hắn thở dài, biết lần này phiền rồi.

Hắn nhìn về phía tất cả mọi người dừng lại ở cửa thành, đội viên tuần tra hoặc là dân chúng ít ỏi có thể đếm được chờ ra vào thành đều có dây cuốn màu máu từ chỗ áo ở rốn xuyên ra.

Trong phòng ngoài phòng ở hai phường đông tây, khu chợ, nam nhai, Thiên Lương Nhai mà Chu Phàm không thể nhìn thấy đều không ngừng có dân chúng ở chỗ rốn có dây cuốn xuyên ra.

Chỉ độc có thân thể Lý Cửu Nguyệt là tỏa ra kim quang chói mắt, kim quang bị lực lượng màu đỏ vặn vẹo đó bao phủ, kim quang biến thành có chút ảm đạm.

Nhưng kim quang cuối cùng vẫn kiên trì được, Lý Cửu Nguyệt ngẩn người, hắn cấp tốc chạy về phía hướng về.

Trong nháy mắt dây cuốn rơi xuống đất, Chu Phàm cảm thấy thân thể của mình biến thành nhẹ nhàng, hắn mất khống chế bồng bềnh bay lên, hắn buông tay đang xách Lão Huynh ra, cười khổ muốn há miệng nói chuyện, nhưng bất kể là như thế nào cũng không nói ra được.

Lão Huynh ngẩng đầu phát ra từng đợt tiếng sủa to.

Không chỉ là Chu Phàm, Hoàng Diệp lão đạo, Yến Quy Lai, Áo công công, ngay cả Viên Huệ hòa thượng chạy về Nghi Loan Ti Phủ không đúng lúc, cơ hồ tất cả mọi người trong thành đều ở dưới mưa phùn mờ mịt, bồng bềnh bay lên không trung.

Có người ở trong nhà phá vỡ mái ngói bay ra, người bất hạnh kẹt trên xà nhà thì dưới tác dụng của lực lượng cổ quái đập gãy xà nhà bay lên.

Trong thành có từng căn nhà đổ sập.

Dường như không ai có thể ngăn cản được loại lực lượng bay lên này.

Lão Huynh chạy về phía Lý Cửu Nguyệt, nó lo lắng chạy chung quanh Lý Cửu Nguyệt, hi vọng Lý Cửu Nguyệt sẽ nghĩ ra biện pháp.

Chỉ là mặt Lý Cửu Nguyệt lộ vẻ bi ai, hắn có chút thất hồn lạc phách nhìn Chu Phàm đã bay lên.

Chu Phàm cũng đang nhìn Lý Cửu Nguyệt được kim quang bao phủ, ánh mắt hắn bình tĩnh, lại không thể mở miệng nói chuyện, hắn nhìn người bồng bềnh bay lên chi chít giống như đàn kiến, lại thở dài trong lòng.

Đều bay trong không trung, tất cả mọi người càng bay càng cao, thân thể bọn họ tràn ngập thể khí quái dị,da lại phồng lên, không có lý do đều trở thành kẻ mập.

Dưới mưa dầm gió lạnh.

Dây nhỏ đỏ như máu cuộn lại kéo tất cả mọi người, bọn họ đều thành diều người.

Cả tòa thành thị ở trong mắt mọi người bồng bềnh bay lên biến thành càng lúc càng nhỏ, tương tự, bọn họ ở trong mắt Lý Cửu Nguyệt cũng biến thành càng lúc càng nhỏ.

Lão Huynh canh giữ dây diều màu máu của Chu Phàm, nó lại không dám làm gì, bởi vì Lý Cửu Nguyệt vừa rồi đã ngăn nó lại, nó chỉ có thể bi thương sủa khẽ.

Lý Cửu Nguyệt ngồi dưới đất, hắn lẩm bẩm, lại luống cuống bối rối, khóe mắt có nước mắt tràn ra,

- Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

- Chu Phàm sẽ chết, tất cả mọi người trong thành đều sẽ chết.

Lý Cửu Nguyệt rất nhanh liền lau nước mắt,

- Bất kể là như thế nào cũng phải thử một lần.

Hắn từ dưới đất đứng lên chạy vội tới góc đông bắc.

Chu Phàm bồng bềnh trên trời cao bị gió lạnh thổi quét, thân thể hắn vẫn đang không ngừng phồng lên, loại phóng to này khác với bành trướng của cơ nhục ở Bạo Phát Đoạn, nhìn thì chính là béo quá mà phồng lên.

Hắn không thể nói chuyện, lại vẫn có thể suy nghĩ, hắn đang nhớ lại ghi chép về Âm Quy Ma mà mình từng xem qua.

Bình Luận (0)
Comment