- Nếu không phải ta hiện tại hàm dưỡng cao, đổi lại là trước kia, khẳng định sẽ tát chết ngươi rồi...
Người đi đường trợn mắt há hốc mồm, có điều không dám dừng lại, vội vàng rời khỏi nơi này.
Áo công công đứng mắng một lúc, mới tính là xả giận, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ hài lòng, hài lòng vì mình vừa rồi không ngờ có thể nhịn được, hắn lắc lắc tay áo, sau đó mới xoay người bước đi, miệng lầu bầu:
- Ài, đúng là minh hữu giống như lợn...
Bạch Huyền Thạch bị Áo công công mắng như lợn về tới Vạn Thảo Đại Dược Phòng, hắn cũng không muốn trở về, nhưng hắn thật sự không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể trở lại.
Vả lại, cho dù hắn không trở lại, với năng lực của Cao chưởng quỹ rất nhanh cũng sẽ nghe được việc này, không giấu mãi được.
Cao chưởng quỹ vừa thấy bộ dạng thê thảm đó của Bạch Huyền Thạch, lập tức kinh ngạc,
- Công tử, ngươi làm sao vậy?
Chẳng lẽ là mấy thế gia đối địch với Bạch gia tìm tới cửa?
Nhưng không thể như thế được, nơi này hẻo lánh đến vậy, lại từ ngàn dặm xa xôi tới đây tìm một đệ tử không tính là nổi bật trong đích hệ của Bạch gia để gây sự?
Cao chưởng quỹ vừa nghĩ vừa kiểm tra thương thế cho Bạch Huyền Thạch, cuối cùng sau khi phát hiện hắn không có trở ngại gì, Cao chưởng quỹ mới tính là thở phào.
Mặt Bạch Huyền Thạch lộ vẻ hổ thẹn kể lại chuyện phát sinh hôm nay.
Sau khi nghe xong, mặt Cao chưởng quỹ lộ vẻ quái dị nhìn Bạch Huyền Thạch, hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng không ngờ lại bại bởi Chu Phàm đó, đây đúng là chuyện quá bất khả tư nghị.
- Cao thúc, nếu người đó không phải quyệt nhân thì chính là tu luyện Dung Linh Võ Kỹ, bằng không ti tiện hơn một chút thì hắn là lén lút dùng phù lục.
Bạch Huyền Thạch nghiến răng nghiến lợi nói, một quyền cuối cùng của Chu Phàm căn bản không phải võ kỹ phổ thông có thể đánh ra được.
Bạch Huyền Thạch nghiêng về trong cổ tay Chu Phàm cất giấu một đạo phù lục cường đại, sau đó thấy không địch lại băng sương chi khí của hắn thì sử dụng đạo phù lục đó để thắng hắn.
Trên mặt Cao chưởng quỹ mang theo một tia bất đắc dĩ, hắn thầm nghĩ dẫu sao cũng vẫn là trẻ tuổi, hiện tại nói những cái này thì có ích lợi gì? Nếu hoài nghi đối thủ dùng phù lục ăn gian, vậy nên ở ngay tại chỗ vạch trần ra, hiện tại nói gì cũng đã quá muộn.
Có điều trong lòng Cao chưởng quỹ lại không nói ra những gì đang nghĩ, nếu hắn nói như vậy, Bạch Huyền Thạch khẳng định sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi, nói không chừng còn có thể hận cả hắn, hắn thuận theo lời nói của Bạch Huyền Thạch:
- Không ngờ Chu Phàm lại vô sỉ như vậy, sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này, nhưng ở trong mắt người khác, hắn vẫn thắng công tử, công tử hiện tại định làm thế nào?
Bạch Huyền Thạch hơi ngây ra, rất nhanh hắn liền có phản ứng, Cao chưởng quỹ đã cảnh tỉnh hắn, hắn đã thua là sự thật, không thay đổi được, hiện tại quan trọng nhất là nên làm gì?
Bạch Huyền Thạch nhất thời cũng không có biện pháp gì hay, hắn nhìn về phía Cao chưởng quỹ, vẻ mặt tôn kính nói:
- Cao thúc, ngươi cho rằng ta nên làm gì?
Dưới tình huống không có cách nào, có thể cúi đầu thỉnh giáo người khác, trong lòng Cao chưởng quỹ cảm thấy Bạch Huyền Thạch cũng không tính là hết thuốc chữa, hắn vội vàng nói:
- Công tử khiêm tốn rồi, kỳ thật cho dù ta không nói, với sự thông minh của công tử, rất nhanh sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn, có điều ta quả thật có một chút kiến giải vụng về.
- Cao thúc cứ nói.
Bạch Huyền Thạch vội vàng nói.
- Kiến nghị của ta là kỳ thật công tử có thể không để ý tới chuyện này nữa, coi như tất cả chưa phát sinh, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục trở về làm An Tây Sứ của ngươi.
Cao chưởng quỹ chậm rãi nói.
Bạch Huyền Thạch hơi sửng sốt:
- Sao có thể coi như không có gì?
- Vì sao không thể?
Cao chưởng quỹ hỏi lại.
Bạch Huyền Thạch tắt tiếng.
- Công tử, cho dù ngươi bại bởi Chu Phàm thì sao? Ngươi đừng quên ngươi thủy chung là An Tây Sứ, mà hắn chỉ là một Kim Ấn Lực Sĩ có chút đặc biệt mà thôi, so sánh với hắn, ngươi vĩnh viễn là cao cao tại thượng.
Cao chưởng quỹ lại sắc mặt bình tĩnh nói.
Bạch Huyền Thạch hiểu ý tứ trong lời nói của Cao chưởng quỹ, đây là Cao chưởng quỹ dạy hắn phải cố gắng chịu nhục, chịu đựng những ánh mắt cười nhạo và giễu cợt ngầm trong phủ ti, tiếp tục làm An Tây Sứ!
Trong lòng Bạch Huyền Thạch cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng hắn cũng biết lời nói của Cao chưởng quỹ rất có lý, dẫu sao hắn cũng không thể từ bỏ vị trí An Tây Sứ, dưới tình huống đã thua, hắn chỉ có thể mặt dày mà trở về.
- Ta biết tình cảnh như vậy đối với công tử mà nói là rất bất lợi, nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần qua một đoạn thời gian, dựa vào thực lực của công tử, cho dù người trong phủ ti không quên chuyện này, cũng sẽ không nhắc tới nữa.
Cao chưởng quỹ tiếp tục khuyên giải.
- Cao thúc, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi.