Thời gian dường như vào khoảnh khắc này đã triệt để đình trệ, Bạch Huyền Thạch chỉ theo bản năng đẩy hai tay, chân khí còn sót lại trong cơ thể cùng với băng sương chi khí nuôi dưỡng nhiều năm toàn bộ đều được vung ra.
Hai chưởng va chạm, lôi đài một nửa băng sương một nửa hỏa diễm, hình thành kỳ cảnh nửa cực nóng nửa rét lạnh.
Không ít người đều theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Chỉ là rất nhanh băng sương tan rã, hỏa diễm đã triệt để chiếm thượng phong, tay áo của Bạch Huyền Thạch bị đốt cháy thành tro bụi rồi rơi xuống đất.
Bạch Huyền Thạch cảm thấy hai tay của mình giống như bị đốt cháy vậy, đau đến khiến hắn toét miệng, nếu không phải ở Kháng Kích Đoạn thối luyện thân thể không tồi, hắn hoài nghi hai tay của mình đã phế rồi.
Dưới tình huống Bạch Huyền Thạch triệt để không chống đỡ được, cảm giác thiêu đốt đó mới biến mất.
Chu Phàm thu hồi quyền phải, hắn ôm quyền nói:
- Bạch đại nhân, đã nhường đã nhường.
Trên thực tế, nếu không phải vừa rồi Chu Phàm cố ý khống chế Viêm Dương Khí, nếu Viêm Dương Khí trải qua áp súc lan ra, Bạch Huyền Thạch không chết cũng sẽ bị đốt thành tàn phế.
Hạch tâm của Thực Nhật Linh Quyền là ở chỗ nó có thể dung hợp chân khí và Viêm Dương Khí cùng một chỗ, đồng thời còn có thể áp súc hai loại lực lượng lại với nhau, phát huy ra lực lượng hơn xa hai thứ kết hợp lại cả mấy lần.
Một quyền như vậy không phải một Tẩy Tủy Đoạn nho nhỏ như Bạch Huyền Thạch có thể chống đỡ được.
Dưới lôi đài lại yên tĩnh, có điều một sự thật rất rõ ràng là Chu Phàm đã thắng, trong đám người bộc phát ra âm thanh hoan hô.
Sự cường đại của Chu Phàm khiến cảm xúc của bọn họ đều bộc phát ra.
Mắt Áo công công cũng lộ vẻ cảnh giác, thực lực của Chu Phàm này đúng là liên tục làm đổi mới sức tưởng tượng của hắn, Bạch Huyền Thạch thua không oan chút nào, thậm chí hắn còn sinh ra một loại cảm giác là ngay cả mình cũng không thắng được Chu Phàm.
Bạch Huyền Thạch ngây ra, hắn đối với lời nói của Chu Phàm lại mắt điếc tai ngơ, hắn không ngờ đã thua...
Hắn chính là đệ tử Bạch gia Tẩy Tủy Đoạn có Băng Sương Chi Phế, không ngờ lại bại bởi một hạng người vô danh, hai mắt hắn đột nhiên đỏ lên, hắn nhìn Chu Phàm, giống như một dân cờ bạc thua cay, há miệng muốn nói bọn họ đánh lại một trận.
Chỉ là hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh như hồ sâu đó của Chu Phàm, giống như bị một thùng nước đá từ trên từ đầu dội xuống, hắn lấy gì ra để thắng?
Chân khí cùng với băng sương chi khí đều đã tiêu hao hết, hơn nữa đối phương còn từ đầu tới cuối chỉ dùng một tay!
Hắn nghĩ lại mình lúc trước nói chỉ dùng một tay, kết quả hai tay cùng dùng vẫn không thắng được, sao còn dũng khí mà lại khiêu chiến Chu Phàm này nữa?
Bạch Huyền Thạch giống như chó nhà có tang không nói một lời đi xuống lôi đài, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Chu Phàm nhìn bóng lưng của Bạch Huyền Thạch, hắn không hề cảm thấy đồng tình, đây hoàn toàn là Bạch Huyền Thạch tự chuốc lấy.
Áo công công do dự một chút, vẫn đuổi theo Bạch Huyền Thạch, đợi rời xa lôi đài rồi, hắn mới chậm rãi nói:
- Bạch đại nhân, ta lý giải tâm tình của ngươi, có câu thất bại chính là mẹ thành công...
Những lời này Áo công công nói vô cùng thuần thục, hắn đã dùng tự an ủi mình vô số lần, cũng từng dùng để an ủi Trứu Thâm Thâm.
- Áo công công, ta muốn yên tĩnh.
Bạch Huyền Thạch hít sâu một hơi nói.
- Ồ, ngươi muốn yên tĩnh à…
Áo công công gật đầu thấu hiểu, hắn lại ôn nhu nói:
- Kỳ thật vào lúc thế này ở một mình ngược lại càng dễ chán chường, có ta ở bên cạnh an ủi ngươi, ngươi cũng sẽ dễ chịu hơn.
Dù sao cũng là minh hữu mà mình nhận định, Áo công công vẫn rất giảng nghĩa khí, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải an ủi minh hữu một chút.
- Kỳ thật thua Chu Phàm cũng không tính là gì, chúng ta lần sau. . . Không, cho dù lần sau không thắng được, lần sau nữa khẳng định có thể thắng lại...
- Tên thái giám chết bầm ngươi có thể đừng lảm nhảm nữa không?
Bạch Huyền Thạch đã mất đi vẻ nho nhã ngày xưa, thanh âm lớn đến hai chữ về sau hắn cũng nói có chút mơ hồ không rõ.
Áo công công bị Bạch Huyền Thạch quát, trong nhất thời có chút ngây đơ.
Không ít người đi đường đều nhìn sang bên này.
Bạch Huyền Thạch phát hiện mình thất thố, hắn vội vàng ổn định thanh âm nói:
- Áo công công, ngại quá, ngươi cũng biết mà, trạng thái hiện tại của ta rất không tốt...
- Không cần giải thích, ta hiểu.
Áo công công miễn cưỡng cười nói.
- Ngươi hiểu là tốt rồi, vậy ta đi trước.
Bạch Huyền Thạch không có tâm tình mà nói nhiều nữa, hắn bước nhanh bỏ đi.
Chờ hắn đi xa rồi, triệt để không thấy thân ảnh, trên mặt Áo công công mới hiện lên vẻ giận dữ, nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, mắng:
- Đồ không có tiền đồ, thua rồi lại xấu tính như vậy, so với tiểu Trứu của ta thì kém tới mười vạn tám ngàn dặm, ta hảo tâm an ủi ngươi, ngươi còn dám mắng ta.