Bạch Huyền Thạch cuối cùng vẫn không xám xịt rời khỏi Thiên Lương Thành.
Bởi vì hắn tiếc vị trí An Tây Sứ, đây chính là vị trí hắn phí hết tâm huyết mới có được, nếu từ bỏ, vậy sẽ không còn gì.
Sáng sớm hôm sau, hắn lại sắc mặt âm trầm đi tới Nghi Loan Ti Phủ làm việc.
Cho dù các võ giả trong phủ ti không có thời gian xem so đấu lôi đài, đều đã từ miệng người khác nghe được chuyện Bạch Huyền Thạch bị người ta đánh bại với hai kiếm.
Các võ giả trong phủ ti thấy hắn có thể tránh sẽ tận lực tránh, rất sợ dính phải cứt, bị Bạch Huyền Thạch An Tây Sứ này giận cá chém thớt.
Đại đa số võ giả phủ ti đều rất khinh thường Bạch Huyền Thạch, bọn họ không hiểu sự biến thái của Chu Phàm và Trứu Thâm Thâm, chỉ theo bản năng cho rằng Bạch Huyền Thạch ở Tẩy Tủy Đoạn này là trình độ phế vật, chỉ sợ là Tẩy Tủy Đoạn rác rưởi nhất mà bọn họ từng thấy.
Đương nhiên cũng có một số võ giả lờ mờ sinh ra một chút đồng tình với Bạch Huyền Thạch, dẫu sao liên tiếp thảm bại hai trận, không khỏi quá thảm, có điều vừa nghĩ tới tính tình của hắn, chút đồng tình đó rất nhanh liền tan thành mây khói.
Bạch Huyền Thạch làm việc ở trong phủ, chịu đựng những ánh mắt kín đáo mà lại khác thường đó, khiến lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng thịnh.
Hắn biết nếu mình không phát tiết ra, sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên, hắn phất tay gọi một tiểu lại tới.
Tiểu lại đó sắc mặt sầu khổ, tim run rẩy, hắn sợ An Tây Sứ đại nhân xui xẻo này một chưởng bổ hắn.
Cho dù trong lòng hắn biết nếu Bạch Huyền Thạch dám làm như vậy, vậy chính là vi phạm luật pháp của Nghi Loan Ti, sẽ phải chịu nghiêm trị, Bạch Huyền Thạch chắc không dám làm như vậy, nhưng một người đã mất đi lý trí, bất kể là gì cũng có thể làm ra được.
Giống như lúc nhỏ trong nhà hắn nuôi con lợn đực phát dục, trong nhất thời không tìm thấy heo mẹ lai giống cho nó, kết quả ngày đó con lợn nhà hắn đã làm gãy một cây cột.
Trong mắt hắn, Bạch Huyền Thạch lúc này còn đáng sợ hơn con lợn đực đó.
Bạch Huyền Thạch nhìn thấy bộ dạng của tiểu lại, hắn càng tức hơn, nhưng chút lý trí còn sót lại nói với hắn, tìm một tiểu lại phát hỏa trừ khiến người ta cười nhạo ra, hắn cũng không thể phát tiết được quá nhiều hận ý trong lòng mình.
- Ngươi đi tìm Lý Cửu Nguyệt đó tới cho ta.
Bạch Huyền Thạch trầm giọng nói.
Tiểu lại dạ một tiếng, bước nhanh đi.
Chu Phàm đi rồi, Lý Cửu Nguyệt đang một mình chán chết ngồi ngẩn ngơ trong thiên thính, phủ ti chưa an bài cộng sự cho hắn, có điều chắc cũng nhanh thôi.
Chỉ là Lý Cửu Nguyệt không chuẩn bị nhận cộng sự mới, trong lòng hắn sớm đã có tính toán.
Tiểu lại đó rất nhanh liền tìm được Lý Cửu Nguyệt, nói ra chuyện Bạch Huyền Thạch tìm hắn.
- Lý lực sĩ, ta thấy tâm tình của Bạch đại nhân rất kém, ngươi phải cẩn thận một chút.
Tiểu lại nhìn xung quanh một chút, sau khi phát hiện không có ai, thấp giọng nhắc nhở Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt cười cười, từ trong ống tay áo lấy ra một thỏi ngân nguyên bảo, ném cho tiểu lại:
- Cảm tạ.
Người trong phủ ti đều biết tính tình của Lý lực sĩ rất hào sảng hào phóng, tiểu lại mừng rỡ tiếp nhận ngân nguyên bảo, cám ơn một tiếng rồi rời đi.
Lý Cửu Nguyệt ra khỏi thiên thính, rất nhanh đã đến chính đường của phủ ti gặp Bạch Huyền Thạch.
Lý Cửu Nguyệt đi lên thi lễ, mỉm cười nói:
- Bạch đại nhân, nghe nói ngươi có việc tìm ta?
Ánh mắt Bạch Huyền Thạch lạnh lùng, hắn không làm gì được Chu Phàm, không làm gì được Trứu Thâm Thâm, nhưng một võ giả Bạo Phát Đoạn nho nhỏ này, hắn lại không thu thập được sao?
Hắn sớm đã tra cứu tư liệu về Lý Cửu Nguyệt, biết Lý Cửu Nguyệt chỉ là con của một thương nhân, bối cảnh như vậy đối với thế gia đại tộc mà nói là không đáng một cái cười khẩy.
Lý Cửu Nguyệt này vào ngày hắn và Chu Phàm so đấu, từng mấy lần lên tiếng trào phúng, hắn sớm đã ghi hận trong lòng.
- Nghe nói Lý lực sĩ hiện tại vẫn chưa được an bài chức vụ cụ thể, cho nên ta gọi ngươi tới.
Trên mặt Bạch Huyền Thạch lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười này rất giả dối.
Lý Cửu Nguyệt không nói gì, chỉ im lặng nghe.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải phụ trách án kiện quái quyệt trong thành nữa, mà là xử lý sự kiện quái quyệt ở các thôn ngoài thành, Sơn Chỉ Thôn đang có một án kiện quái quyệt gây sự, hiện tại ngươi xuất phát đi.
Bạch Huyền Thạch thân là một trong Tứ An Sứ của phủ ti, hắn quả thật có quyền sai Lý Cửu Nguyệt đi làm việc.
Sơn Chỉ Thôn ở địa khu bên rìa bắc bộ Thiên Lương Lý, có thể nói là thôn xóm hoang vắng nhất Thiên Lương Lý, còn hẻo lánh hơn cả Tam Khưu Thôn trước kia.
- Bạch đại nhân, xin hỏi vị Lực Sĩ nào đi cùng ta?
Lý Cửu Nguyệt mở miệng hỏi.
Nghi Loan Ti xưa nay là hai Lực Sĩ một tổ, cho nên Lý Cửu Nguyệt mới hỏi như vậy.
- Ngươi đi một mình, hiện tại nhân thủ trong phủ ti đang thiếu hụt nghiêm trọng, chỉ có thể sự cấp tòng quyền.
Bạch Huyền Thạch hờ hững nói.