Đi một mình? Thôn xóm hẻo lánh hoang vắng như vậy, từ Thiên Lương Thành tới đó, phải rời khỏi xích đạo xuyên qua một bộ phận hoang dã, để một võ giả Bạo Phát Đoạn làm như vậy, không cẩn thận sẽ không về được.
Lý Cửu Nguyệt không tức giận, mà là khẽ cười nói:
- Vậy ta sẽ không đi.
Sắc mặt Bạch Huyền Thạch lạnh lùng, đột nhiên quát to:
- Lý Cửu Nguyệt lớn mật, ngươi là muốn cãi mệnh lệnh à?
Võ giả tiểu lại làm việc trong chính đường đều không nhịn được mà nhìn tới, trong mắt bọn họ lờ mờ hiện ra vẻ lo lắng cho Lý Cửu Nguyệt.
Cơ cấu cường lực như Nghi Loan Ti, kiêng kị nhất chính là cãi mệnh lệnh, một khi cãi mệnh lệnh của thủ trưởng, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
- Cãi lệnh của phủ ti thì ta đương nhiên không dám.
Lý Cửu Nguyệt vẫn không nhanh không chậm nói,
- Có điều ta đã quyết định xin nghỉ, không còn là Lực Sĩ của Nghi Loan Ti nữa, vậy ta xem như không phải là cãi mệnh lệnh đúng không?
Bạch Huyền Thạch lạnh lùng nói:
- Ta nhớ ngươi mới gia nhập Nghi Loan Ti không bao lâu, hiện tại đã muốn rời khỏi?
- Trong nhà ta có tiền, rời khỏi Nghi Loan Ti một nghìn lần cũng được.
Lý Cửu Nguyệt cười nói,
- Hơn nữa, sợ rằng Bạch đại nhân không biết, ta không cần dùng tiền cũng có thể rời khỏi Nghi Loan Ti, ta và Chu huynh cùng nhau giải quyết rất nhiều án tử, công huân tích lũy sớm đủ để đổi cơ hội rời khỏi.
Sắc mặt Bạch Huyền Thạch có chút âm trầm, hắn cũng có dự đoán tình huống Lý Cửu Nguyệt không chấp nhận nhiệm vụ từ đó rời khỏi Nghi Loan Ti, nhưng vẫn có thể khiến Lý Cửu Nguyệt mất một khoản tiền lớn, hắn chỉ độc không nghĩ tới công huân tích lũy trên người Lý Cửu Nguyệt.
- Cáo từ, Bạch đại nhân hẹp hòi, có điều ngươi không biết, ta rất nhiều lúc rất rộng rãi, nhưng có đôi khi cũng rất hẹp hòi, còn hẹp hòi hơn cả ngươi.
Trên mặt Lý Cửu Nguyệt hiện lên nụ cười, xoay người đi ra ngoài Nghi Loan Ti Phủ.
Thủ tục rời khỏi thậm chí Lý Cửu Nguyệt không cần làm, tự nhiên sẽ có người tới làm thay hắn, hắn một khoảnh khắc cũng không muốn ở lại Nghi Loan Ti Phủ.
Bạch Huyền Thạch nhìn bóng lưng của Lý Cửu Nguyệt, khuôn mặt bình tĩnh của hắn bỗng nhiên lộ ra nụ cười hài lòng, Lý Cửu Nguyệt này bị hắn đuổi ra khỏi Nghi Loan Ti, bất kể là như thế nào vẫn là hắn thắng, dẫu sao công huân không phải là tiền à?
Về phần câu nói mạc danh kỳ diệu cuối cùng của Lý Cửu Nguyệt, Bạch Huyền Thạch không hề để ở trong lòng, một thương nhân nho nhỏ mà muốn trả thù hắn chắc?
Nếu đối phương thực sự dám trả thù hắn, Bạch Huyền Thạch hắn cũng không ngại cho đối phương một giáo huấn sâu sắc
Hừ, ai bảo hắn tốt với Chu Phàm đó như vậy?
Chuyện phát sinh trong chính đường rất nhanh có mạc liêu thông tri cho Áo công công đang tọa trấn Nghi Loan Ti Phủ.
Sau khi Áo công công nghe xong chỉ gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, thậm chí không nói thêm một câu.
Lý Cửu Nguyệt một mực không phải cùng một đường với hắn, hắn căn bản mặc kệ việc này.
Lý Lương Thái trong đoạn thời gian này một mực ở trong phủ của mình tại Thiên Lương Thành, sinh ý đều giao cho người dưới tạm thời lo liệu, hắn không đi đâu là vì chỉ sợ tiểu tổ tông đó xảy ra chuyện gì ở trong thành, hoặc là tìm hắn lại không tìm thấy mà tức giận.
Ở trong lòng Lý Lương Thái, không có gì quan trọng hơn chuyện hầu hạ tốt tiểu tổ tông đó.
Cho dù Lý Cửu Nguyệt rất dễ ở chung, nhưng Lý Lương Thái mỗi ngày đều sống trong hoang mang lo sợ.
Khi nghe thấy Lý Cửu Nguyệt chưa tới thời gian tan trực đã trở về Lý phủ, Lý Lương Thái vốn đang nhàn nhã thưởng thức ở trong phòng tiểu thiếp của mình lập tức chạy vội ra.
Lý Cửu Nguyệt đang ngồi trong phòng chậm rãi uống nước trà, hắn nhìn thấy Lý Lương Thái tới, liền cười nói:
- Thúc phụ.
- Hiền chất, ngươi về rồi à?
Lý Lương Thái có chút chân tay luống cuống đứng đó, giống như một tiểu hài tử.
- Thúc phụ ngươi ngồi xuống đi.
Mặt Lý Cửu Nguyệt lộ vẻ bất đắc dĩ nói.
Lý Lương Thái vội vàng ngồi xuống ghế, hạ nhân hầu hạ rót một ly trà cho lão gia nhà mình.
- Đoạn thời gian này đa tạ thúc phụ đã chiếu cố, ta sắp rời khỏi Thiên Lương Thành.
Lý Cửu Nguyệt lại cười nói.
- Sao lại đột nhiên như vậy?
Lý Lương Thái hơi sửng sốt hỏi, hắn đang cấp tốc nhớ lại mình có làm sai chuyện gì mà đắc tội với Lý Cửu Nguyệt không.
- Vốn là muốn để qua vài ngày nữa mới nói với thúc phụ, kết quả hôm nay bởi vì Bạch Huyền Thạch muốn nhằm vào ta, cho nên từ chức Lực Sĩ trước một chút.
Lý Cửu Nguyệt nhún vai nói.
- Bạch Huyền Thạch? An Tây Sứ đó à?
Lý Lương Thái phất tay bảo tất cả hạ nhân lui ra, hắn cắn răng nói:
- Đại nhân, có cần ta bỏ ra một số tiền lớn tìm người làm thịt hắn không?
Võ giả Tẩy Tủy Đoạn đối với Lý Lương Thái mà nói là rất khó giải quyết, nhưng hắn vẫn phải nói như vậy, thậm chí Lý Cửu Nguyệt gật đầu, hắn cho dù táng gia bại sản cũng phải tiêu diệt Bạch Huyền Thạch, đối với hắn mà nói hiện tại không biểu lộ lòng trung thành thì khi nào mới biểu lộ lòng trung thành?